Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y tựa như là bị sét đánh, một đời này cô cũng không nói về giấy thỏa thuận li hôn với Tần Uyên, chỉ nói với anh, haingười ly hôn, nhưng làm sao anh biết...
Quả nhiên, cô suy đoán đúng sao?
Nhưng điều này sao có thể... Anh sao có thể là...
Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, muốn kéo tay anh ra, hai tay anh lại ghì chặt hết sức, thân thể anh khẽ run, giọng nói cũng dồn dập, “Em ngheanh nói hết đã, anh nói xong, em vẫn muốn đi, anh sẽ buông tay.”
Bạch Hiểu Y đẩy một hồi vẫn không đẩy được anh, nghe anh nói, cô liềnbuông xuống, hít sâu một hơi, cực lực bình tĩnh nói: “Anh nói đi.”
Cô cảm giác hơi thở của anh phun lên cổ cô càng chậm, tựa hồ anh đangdẹp đi tâm tình hỗn loạn khiễn anh khó chịu, không biết qua bao lâu anhmới trầm giọng mở miệng, “Y Nhi, anh là Tần Uyên, cũng là chồng em, đờitrước anh ngu xuẩn, không quý trọng em, đến khi mất đi anh mới hiểu được tâm ý của mình, thật xin lỗi, anh đã từng đối xử với em như vậy! Thậtxin lỗi, anh để em khó chịu lâu như vậy! Có lỗi với Y Nhi, bởi vì anhngu xuẩn, tổn thương em thật sâu! Thực xin lỗi!”
Đây là lần thứ hai cô nghe Tần Uyên nhận lỗi với cô, chỉ là so sánh mỗtlần càng thấy thành khẩn, trong từng tiếng lộ ra bao nhiêu rung động,giọng cũng đầy nghẹn ngào.
Lần đầu tiên, Tần Uyên nhận lỗi với cô là vì cô gặp ác mộng, nhưng lầnnày, Tần Uyên lại chân chân thật thật xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-nam-than/1485209/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.