Nghe nói như thế Bạch Hiểu Y tựa như là bị sét đánh, một đời này cô cũng không nói về giấy thỏa thuận li hôn với Tần Uyên, chỉ nói với anh, haingười ly hôn, nhưng làm sao anh biết... Quả nhiên, cô suy đoán đúng sao? Nhưng điều này sao có thể... Anh sao có thể là... Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, muốn kéo tay anh ra, hai tay anh lại ghì chặt hết sức, thân thể anh khẽ run, giọng nói cũng dồn dập, “Em ngheanh nói hết đã, anh nói xong, em vẫn muốn đi, anh sẽ buông tay.” Bạch Hiểu Y đẩy một hồi vẫn không đẩy được anh, nghe anh nói, cô liềnbuông xuống, hít sâu một hơi, cực lực bình tĩnh nói: “Anh nói đi.” Cô cảm giác hơi thở của anh phun lên cổ cô càng chậm, tựa hồ anh đangdẹp đi tâm tình hỗn loạn khiễn anh khó chịu, không biết qua bao lâu anhmới trầm giọng mở miệng, “Y Nhi, anh là Tần Uyên, cũng là chồng em, đờitrước anh ngu xuẩn, không quý trọng em, đến khi mất đi anh mới hiểu được tâm ý của mình, thật xin lỗi, anh đã từng đối xử với em như vậy! Thậtxin lỗi, anh để em khó chịu lâu như vậy! Có lỗi với Y Nhi, bởi vì anhngu xuẩn, tổn thương em thật sâu! Thực xin lỗi!” Đây là lần thứ hai cô nghe Tần Uyên nhận lỗi với cô, chỉ là so sánh mỗtlần càng thấy thành khẩn, trong từng tiếng lộ ra bao nhiêu rung động,giọng cũng đầy nghẹn ngào. Lần đầu tiên, Tần Uyên nhận lỗi với cô là vì cô gặp ác mộng, nhưng lầnnày, Tần Uyên lại chân chân thật thật xin lỗi vì chính anh. Lần đầu tiên nghe anh nói xin lỗi cô cảm thấy rất buồn cười, cô cảm thấy cũng không cần, bởi vì đời trước đối xử tàn nhẫn với cô cũng không phải là Tần Uyên đời này làm ra. Nhưng lần này, nghe anh nói với cô thực xin lỗi, trong đầu đột nhiênnhảy ra ký ức đời trước, cho dù bỏ xuống, nhưng chạm đến nơi bị tổnthương, cảm giác đau đớn vẫn còn rõ ràng rành mạch. Anh xin lỗi giống như cũng không còn gì vãn hồi, dù sao có đau xót, dùsao sớm đã làm cho cô hết hy vọng, nhưng nghe người trong cuộc nhận lỗi, tựa như là ủy khuất và thống khổ cô chịu đựng đều được thừa nhận, chodù vô bổ, nhưng tối thiểu anh hối hận còn cho cô an tâm. ”Anh làm sao tới nơi này?” Rất lâu cô mới mở miệng hỏi một câu. Anh tựa mặt lên trán cô, thanh âm vẫn lộ ra khàn khàn, “Cũng giống em.” ”Anh cũng bị tai nạn xe cộ?” Anh lắc lắc đầu, “Anh tự sát.” Bạch Hiểu Y bị câu này làm cho triệt để kinh hãi, dù đang khiếp sợ, bênngoài cô lại cảm thấy buồn cười, “Tự sát?” Tần Uyên sẽ tự sát? Tha thứcho cô thực không thể nào tin nổi, “Anh tự sát vì cái gì?” Anh trả lời rất kiên quyết, “Emđi rồi, anh sống không nổi.” Nghe đến đó Bạch Hiểu Y càng cảm thấy buồn cười, “Sốgn không nổi? Anhlàm sao có không sống nổi? Cho dù không có em, anh vẫn còn danh lợi, tài phú, địa vị, cái gì so với em cũng trọng yếu hơn?” ”Không, mỗi thứ cũng quan trọng bằng em, kể cả sinh mạng của anh cũng không quan trọng.” Nghe những lời này, có thể thấy Bạch Hiểu Y bao nhiêu khiếp sợ, đờitrước Tần Uyên lại tự sát vì cô, cô thật sự là không thể tin được! Làmsao có thể? Tần Uyên đối với cô tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể?! phát sinh hết thảy trước mắt đã quá mức kinh hãi rồi, Bạch Hiểu Y hiện ở trong đầu rối tung một đống. ”Thả em ra đi, Tần Uyên.” cánh tay ôm cô cứng đờ, trong lòng tựa như bị đâm một cái, anh đột nhiên ý thức được, đối với cô bây giờ anh nói cái gì đều không có bất cứ tácdụng gì. Đúng rồi, cô đã triệt để bỏ anh xuống, cho dù anh thành khẩn nhận lỗivới cô thế nào, vẫn vô tác dụng, cô không thể nào tiếp tục yêu anh nữa,cũng không thể nào tiếp tục với anh nữa. Còn anh, hiện thời đến gần cô cũng khó có khả năng, bọn họ một đời này, nhất định phải như người lạ. Tần Uyên chưa từng có thời điểm vô lực như hiên tại, từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là chuyện khó giải quyết thế nào vào tay anh, anh đều thành thạo xửlí, anh cũng chưa từng có vì bất cứ chuyện gì mà thỏa hiệp qua Nhưng hiện thời, anh lại không thể không thỏa hiệp đối với người anh không thể buông. cánh tay ôm trên người cô trầm tĩnh lại một chút, cuối cùng vô lực rũ xuống bên cạnh. Bạch Hiểu Y xoay người sang chỗ khác, nhìn người trước mặt này, thấy hai mắt anh phiếm hồng, ánh mắt tràn ngập nhớ nhung không nỡ buông bỏ, sítsao khóa trên mặt cô, cô không phải là không nhìn thấy, anh tuyệt vọngbất lực cô cũng thu vào đáy mắt. Người cô từng yêu cũng từng hận, ân oán kiếp trước trong tiếng anh xin lỗi này, buông màn che xuống, nhưng cũng chỉ là như thế. Khóe miệng cô mấp máy, cuối cùng vẫn một câu cũng chưa nói, lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người rời đi. Còn anh cũng không đuổi theo. Một đường về đến nhà, nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đời trước thế nhưng Tần Uyên tự sát, cũngquay về nơi này. Trước cô còn tưởng rằng hai đời của Tần Uyên không giống nhau, cũng không nghĩ rằng vốn dĩ vẫn là anh. Cô bây giờ thực không biết nên đối xử với anh như thế nào, Tần Uyên nấucơm vì cô, Tần Uyên ôm gối dựa cho cô đánh, Tần Uyên tùy ý để cô tàn phá bàn tay, Tần Uyên không để ý gì nhảy xuống nước cứu cô, nhưng đời trước mình chịu tổn thương, cho dù hôm nay lấy thân phận muội muội, cô cũngkhông cách nào đối mặt với anh. Liên tiếp vài ngày cô cũng không ra khỏi cửa, chính mình hoàn toàn vùiđầu vào công việc trong quán lẩu, công việc lu bù khiến cô không cònthời gian nghĩ ngợi lung tung, kể từ ngày đó Tần Uyên cũng không xuấthiện trước mặt cô. Chỉ chớp mắt, trường học sẽ bắt đầu học. Khương Nghiên Kỳ khai giảng sớm hơn cô, cho nên hai ngày trước khi BạchHiểu Y về trường học cô ta và Lâm Thục Phương đã rời đi, trường học củaKhương Nghiên Kỳ đã được Khương Chấn Hải giúp liên lạc rồi, trực tiếp có thể đi báo danh. Có lẽ biết rõ ở lại nhà các cô là vô vọng, Lâm Thục Phương đối đãi vớiBạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều cũng không còn nhiệt tình, lúc chào hỏicòn như có như không mang theo một cỗ oán khí, ngược lại Khương NghiênKỳ, tựa như cái gì cũng không phát sinh, thiên chân hồn nhiên như cũ,cười đến vẻ mặt sáng lạn với cô. Nói thật, Khương Nghiên Kỳ muốn học ở đâu cũng không có bao nhiêu quanhệ cùng với Bạch Hiểu Y, nhưng vừa nghĩ tới Khương Nghiên Kỳ đi học muốn dùng tiền của gia đình mình cô liền đặc biệt không thoải mái. Thà rằngcô đem này chút tiền này đi làm từ thiện còn hơn cho Khương Nghiên Kỳdùng. Ít nhất quyên tiền từ thiện còn có thể được một lần thiện tâm,dùng ở trên người Khương Nghiên Kỳ, cô ta không chỉ không cảm kích, cònsẽ chê mình cho ít, chê mình không đủ nhân từ, chê mình không có lươngtâm. Huống chi, Khương Nghiên Kỳ đi học ở chỗ này, cho dù Lâm ThụcPhương và Bạch Phượng Kiều đã xé rách mặt, nhưng Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng là cháu gái ruột của Khương Chấn Hải, ông không thể mặc kệ cô ta,đến lúc đó cô ta ở chỗ đó xảy ra chuyện, bọn họ còn phải chịu tráchnhiệm. Cho nên Bạch Hiểu Y đối với Khương Nghiên Kỳ thực sự không có sắc mặt tốt, cô ta nhiệt tình, cô bất quá cũng nhàn nhạt đáp ứng. Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ở chỗ này ăn cơm xong, thật cao hứng đi báo danh, Bạch Hiểu Y nghĩ tới sau này có lẽ còn phải đối mặt vớiKhương Nghiên Kỳ, trong lòng càng bực bội không chịu nổi. Tới gần buổi trưa, cô đang cùng khách hàng nói chuyện phiếm, đột nhiênnghe tiếng gõ cửa vang lên, tâm tình Bạch Hiểu Y vốn bực bội, nghe thấynày tiếng gõ cửa không chút khách khí, cô lại là không thoải mái, nhíumày mở cửa, lại gặp Khương Nghiên Kỳ đứng bên ngoài. Khương Nghiên Kỳ toàn thân lộ ra tức giận, khắc kia ở cửa nhìn cô, hai mắt phóng hỏa gắt gao chăm chú nhìn mặt cô. ”Là ngươi làm à?!” Khương Nghiên Kỳ tức giận chất vấn. Đối mặt với chất vấn của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y ngược lại ngẩn người, “Tôi làm gì?” Khương Nghiên Kỳ cười lạnh một tiếng, “Cô đừng giả bộ! Cô chính làkhông nhìn nổi tôi thoải mái! Cô chính là muốn tôi thân bại danh liệt!” Bạch Hiểu Y bị lời nói này làm cho hồ đồ, cô không hiểu rõ chất vấn,cũng phải để cho cô ta thêm chút tức giận, lúc này liền lên giọng đáp:“Cô ở đây nháo cái gì a?! Tôi làm gì cô cũng nên nói rõ a!” ”Cô dám nói không phải là cô trộm video đó phát trên mạng sao?! Cô dámnói không phải là cô?! Hiện trường học xem video cũng không cần tôinữa! Cô hài lòng chưa?!” Khương Nghiên Kỳ rống càng ngày càng to, nhưbị bệnh tâm thần, tuyệt đối không nhu nhược bất lực giống tiểu bạch thỏnhư mọi khi. Xem video đó? Bạch Hiểu Y thật đúng là càng ngày càng hồ đồ, đang muốntrầm giọng chất vấn, đã thấy Lâm Thục Phương vừa ôm ngực, vừa đi đến đầu bậc thang, vừa khóc vừa mắng: “Kiếp này sao có ngươi nhẫn tâm như thếa?! Đó dù sao cũng là em gái cô! Sao cô có thể tính kế nó thế này đây?! đến tột cùng tim cô làm bằng cái gì?! Trời đánh a, nhà chúng ta đếncùng làm ra nghiệt gì?!” Bạch Hiểu Y thật đúng là đối với hai bag cháu này nói không nên lời,thật sự cô căn bản cũng không biết họ đến tột cùng đang nói hươu nóivượn cái gì! Khương Chấn Hải lúc này cũng đến đỡ Lâm Thục Phương, vừa nháy mắt vớiBạch Hiểu Y, vừa an ủi Lâm Thục Phương: “Mẹ, việc này không có chứng cớ, không nên nói lung tung, người cũng không nhìn tận mắt, sao nói là Hiểu Y làm được?” Lâm Thục Phương lại nhổ một ngụm, ngoan độc đáp: “Sao có thể không phảilà cô làm?! Cô không phải liên tục không muốn gặp Nghiên Kỳ sao? Đãđuổi Nghiên Kỳ ra khỏi nhà còn không bỏ qua, giờ còn muốn phá hủy nhânsinh của nó, con còn che chở cô ta? Con mắt mù sao? Nghiên Kỳ là cháugái ruột của con a!” Tổng hợp lời nói của mấy người, Bạch Hiểu Y coi như rõ ràng một chút đầu mối, nghĩ ra lần trước video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ bị người ta côngbố lên mạng, lãnh đạo trường học thấy sợ là ảnh hưởng tới danh dự trường học, hơn nữa cô ta bất quá là một cô gái tỉnh ngoài, không muốn thunhận, sau đó hai người này cứ một mực chắc chắn cô làm, khóc sướt mướttìm đến cô tính sổ. Bạch Hiểu Y hiện tại thật đúng là đau đầu chết, có hai phiền toái ở đây, cô quả nhiên là không sống tốt nổi, cô càng nghĩ càng cảm thấy phiềnlòng, giọng nói cũng không thế nào tốt, “Các ngươi nói là tôi làm, vậythì mời đưa ra chứng cứ, nếu không cí, đó chính là vu oan tôi, phỉ bángtôi, tôi có thể cáo trạng các ngươi đấy?!” Nói xong cũng lười cùng họ nói nhảm, trực tiếp xoay người đóng kín cửa,sau đó khóa trái lại. Như thế, Lâm Thục Phương kia gào khóc thảm thiếtcũng vẫn truyền vào rõ ràng. Bạch Hiểu Y đi đến bên cạnh bàn, tùy tiện chọn một trang web mạng xãhội, quả nhiên rất nhanh tìm được video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ. Cô cũng cảm thấy kỳ quái, là ai đem video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ phátlên mạng, hơn nữa không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác đúnglúc báo danh này. Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ lại ở bên ngoài nháo một trận, BạchHiểu Y cũng không có phản ứng, dù sao với người cố tình gây sự, khôngthể nào nói rõ ràng, trận nháo này liền liên kéo đến buổi tối, cho đếnkhi Bạch Phượng Kiều trở về hai người mới thu liễm. Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Phượng Kiều đến phòng tìm cô nói chuyện,Bạch Hiểu Y không nghĩ cũng biết là bởi vì chuyện Khương Nghiên Kỳ. Quả nhiên, Bạch Phượng Kiều vừa mở miệng nhân tiện nói: “ video của Nghiên Kỳ kia hẳn không phải là con làm?” Bạch Hiểu Y buông tay ra, “Mẹ cảm thấy con có năng lực như vậy sao?” Bạch Phượng Kiều suy nghĩ rồi gật đầu, “Mẹ nghĩ cũng không phải là con.” Bà sờ lên cằm lại suy tư trong chốc lát, “Chỉ là không biết rõ KhươngNghiên Kỳ đắc tội người nào, video này rõ ràng là nhằm về phía cô ta.” Bạch Hiểu Y trong đầu đột nhiên nhảy ra một người, bất quá trên mặt côlại cũng không lộ vẻ gì, chỉ nhún vai một cái nói: “Nào ai biết!?” ”Thôi, con cũng đừng suy nghĩ nhiều, việc này không phải con làm, dù họ có nháo cũng vô dụng.” Bạch Phượng Kiều bỏ lại lời này rồi muốn đi, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi bà, “Vậy Khương Nghiên Kỳ còn ở lại đây đi học không?” Bạch Phượng Kiều bĩu môi, “Video trên mạng bay đầy trời, còn ai dám muốn cô ta?” Bạch Hiểu Y lại thăm dò hỏi, “Nói cách khác cô ta không có cách nào ở lại thành phố sông Hoài?” Bạch Phượng Kiều hừ hừ, “Cô ta bây giờ có thể có cơ hội đi học đã cám ơn trời đất, còn muốn ở lại đây học? Nghĩ hay lắm đâu!” Nói xong lời này trực tiếp xoay người ra cửa. Nói thật, Khương Nghiên Kỳ có khả năng dời khỏi thành phố sông Hoài, đối với một nhà Bạch Hiểu Y cũng coi như là một chuyện tốt, chỉ là ngườinào xuất thủ cũng quá độc, video này vừa ra, nói không chừng cuộc đờiKhương Nghiên Kỳ này có thể bị hủy. Bạch Hiểu Y hiện càng ngày càng hoài nghi chuyện này là Tần Uyên làm,bởi vì trong những người cô biết, chỉ có Tần Uyên có thủ đoạn và nănglực này. Nếu như sự kiện này thật sự là Tần Uyên làm, anh xuống tay với KhươngNghiên Kỳ nặng như thế, chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Nên biết đờitrước Khương Nghiên Kỳ bị cô đuổi ra khỏi nhà rồi, anh còn thấy đángthương thu lưu cô ta. Nhưng anh vừa ra tay đã cơ hồ phá hủy nửa đời sau của Khương Nghiên Kỳ,cách làm lại giống như là cố ý, chẳng lẽ đời trước anh cho cô ta phòng ở còn có ẩn tình khác? Bạch Hiểu Y trong nhất thời không nghĩ ra, nhiều lần lấy điện thoại di động muốn hỏi một chút, cuối cùng lại thôi. Có lẽ ý thức được đi học ở chỗ này là vô vọng, ngày hôm sau Lâm ThụcPhương dẫn Khương Nghiên Kỳ rời đi, hai người đi hết sức vội vàng, BạchHiểu Y phỏng đoán, đại khái họ nghĩ trước khi video truyền xa phải tìmtrường học tốt cho Khương Nghiên Kỳ. Những chuyện này Bạch Hiểu Y cũng không muốn để ý, hai người dời đi, cô đương nhiên cũng vui vẻ tiếp nhận. Còn cái video kia là ai làm, bởi vì khai giảng gấp rút, Bạch Hiểu Y cũng không có thời gian truy cứu. Vừa khai giảng Bạch Hiểu Y vô cùng bận rộn, bởi vì hiện tại cô đang kinh doanh, đem hàng chồng chất trong phòng ngủ cũng không thuận tiện, liềnthuê phòng ở bên ngoài. Từ lần trước đi du hồ, Ngôn Phong hẹn cô mấy lần, nhưng Bạch Hiểu Y rấtnhanh ý thức được cô và anh không đến đây, về sau anh hẹn cô, cô liềnnghĩ biện pháp cự tuyệt, mà còn Ngôn Phong hiểu ý tứ của cô, cũng khônglàm việc vô ích nữa. Còn Tần Uyên, ngược lại từ sau hôm ấy, hai người cũng không gặp lại. Hôm nay sau khi tan học, Bạch Hiểu Y kiểm tra hết đơn đặt hàng, đangmuốn đi ra ngoài giao hàng, vừa mở cửa đã thấy một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở cửa. Cô đã rất lâu không nhìn thấy Tần Uyên, anh so sánh với lầm trước tiềutụy rất nhiều, hốc mắt lõm xuống, môi vốn là màu hồng phấn giờ trắng đến không có chút huyết sắc nào, trên cằm thậm chí còn thò ra một ít râu. Bạch Hiểu Y bỗng nhiên nhìn thấy anh, lúc này ngẩn người, ngừng một hồi lâu mới tìm được giọng hỏi: “Tại sao anh ở đây?” ánh mắt Tần Uyên khẽ cau lại, mở miệng nói khàn khàn không bình thường, “Anh nói vài lời xong sẽ đi.” Bạch Hiểu Y định thần lại, nghĩ sơ rồi tránh sang một bên nhường chỗ,Tần Uyên mới đi vào nhà, cho đến khi anh đi qua bên người, cô mới pháthiện anh có vẻ gầy đi rất nhiều, ngực vốn là đường cong đầy đặn, giờ lại là một mảnh bằng phẳng. Anh đi vào trong phòng thì đứng lại, Bạch Hiểu Y thuận tay đóng cửa, côhít sâu một hơi, mới giương mắt nhìn anh, “Anh muốn nói gì với em?” Con ngươi âm u dày đặc đã đỏ ửng, môi mỏng môi mím thật chặt, nhìn thẳng cô rất lâu mới mở miệng. ”Anh biết rõ, em không hy vọng anh xuất hiện trước mặt em, em yên tâm, sau này anh sẽ không xuất hiện nữa.” Bạch Hiểu Y không rõ ràng lúc này là cảm giác gì, nghe anh nói lời nàycô nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào, không biết mình nêntrả lời anh thế nào. ”Người khác đều nói Tần Uyên là một thiên tài, nhưng là chỉ có anh biếtrõ anh ngu xuẩn cỡ nào, ngu xuẩn đến mức muốn đưa tặng em một món quàcũng không xong, muốn em thật vui vẻ xem phim lại dọa em kêu ầm lên.” ”Đời trước anh chỉ biết theo đuổi công danh lợi lộc, đã quên phải yêuem, một đời này, anh muốn yêu em thật nhiều, nhưng đã không có cơ hội.” ”Anh hiện giờ duy nhất có thể làm cho em chính là rời xa em, sau này anh sẽ không dây dưa nữa, sẽ không áp lực em nữa, cũng không xuất hiệntrước mặt em, khiến em nhớ lại một đời làm em thống khổ.” ”Nhưng mà...” Nói đến chỗ này, anh dừng một chút, “Nhưng em phải đáp ứng anh, không được suy nghĩ đến những đau xót kia, phải mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ được không?” Giờ phút này tâm tình Bạch Hiểu Y thật sự phức tạp khó có thể hình dung, đặc biệt là nhìn anh hai mắt phiếm hồng, nhìn anh lúc nói chuyện cũngkhông khắc chế nổi run rẩy khóe miệng, nhìn bộ ngực anh bằng phẳng cứphập phồng. Chật vật như thế, lôi thôi lếch thếch như thế, cô không thể tưởng tượngngười trước mắt chính là Tần Uyên vĩnh viễn cao quý vắng lạnh cô từngyêu thương thật sâu. Cô nắm chặt hai nắm tay, cố gắng khắc chế, cô không biết rõ lúc này mình vì cái gì mà cảm thấy khổ sở, thậm chí có xúc động muốn rơi lệ, cô khắc chế, cô không muốn nhìn thấy mình rơi lệ, càng không muốn mình lại vìTần Uyên rơi lệ. Cô hít sâu một hơi, làm cho giọng mình nghe bình tĩnh một chút, “Được, em đáp ứng.” Cô cúi thấp đầu cũng không nhìn vẻ mặt anh, hồi lâu sau mới nghe thấyanh dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nhanh đến mức nghe không rõ hỏi:“Em còn có lời gì muốn nói với anh sao?” Bạch Hiểu Y lắc lắc đầu, “Không có.” Cô thật không biết hiện thời cô còn có thể nói gì với anh. Anh trầm mặc rất lâu mới nhấc chân đi về phía cô, lần này cô cũng khôngné tránh, anh đi đến bên người cô, nhẹ nhàng nân đầu cô, lưu lại trêntrán cô một nụ hôn ôn nhu. Buông cô ra, thanh âm anh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến, “Gặp lại sau, Y Nhi.” Bạch Hiểu Y cơ hồ trong nháy mắt sít sao nhắm hai mắt lại, trong mắt cónước mắt sắp rơi, cô thực sợ không chú ý chúng sẽ rớt xuống. Bỏ lại lời này, anh trực tiếp xoay người đi ra cửa, cô đột nhiên nghĩcái gì, vẫn nhắm chặt hai mắt, nói dồn dập, “video Khương Nghiên Kỳ trộm đồ là anh làm sao?” Bước chân anh ngưng lại, thanh thanh đạm đạm phun ra một chữ, “Phải.” Đối với Tần Uyên hiện thời ở chỗ này dừng thêm một khắc đều là dày vò,cho nên bỏ lại chữ này anh cũng không quay đầu lại, sải bước đi tới cửa, kéo cửa ra nhưng lại nghe được cô dùng giọng nói đơn giản mang theorung động hỏi một câu: “Anh đối với cô ta từng có tình cảm không?” Anh cơ hồ không hề do dự, “Anh đối với cô không có bất kỳ hứng thú nào, kiếp trước như thế, một đời này cũng như thế.” Nói xong anh kéo cửa ra, trở tay đóng cửa lại, một khắc kia trước cánhcửa đóng kín, tựa như đem hai người miễn cưỡng ngăn cách ở hai thế giớibất đồng. Rất lâu sau, Bạch Hiểu Y mới mở mắt ra, trong mắt nước mắt bởi vì khôngcòn cách trở từ từ chảy xuống, cô đi từng bước nặng nề đến bên cửa sổ,rất nhanh thấy xe Tần Uyên đi ra khỏi cư xá. Cô duỗi ngón tay vuốt ve hướng về phía xe anh đi, trong miệng lẩm bẩm, “Gặp lại sau!” Từ biệt hai nơi, mỗi người sống vui vẻ, đây chính là kết cục tốt nhất cho bọn họ đời này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]