Edit: Tư Không
Beta: Tô Huyền Ann
Bạch Hiểu Y cũng không muốn những sự việc phiền lòng này ảnh hưởng đếnmình, sau khi trở về phòng liền bắt đầu trông nom cửa hàng của cô. Không lâu sau nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đi ra mở cửa, đã thấy mẹ cô BạchPhượng Kiều đứng ngoài cửa.
Bạch Phượng Kiều từ cửa đi vào, đau lòng nhìn cô một cái, lại đưa tay xoa đầu cô: ""Mẹ biết hôm nay con bị oan ức.""
Bạch Hiểu Y cười an ủi: "Không có gì, chỉ là Khương Nghiên Kỳ nên xử lýthế nào, còn tiếp tục cho cô ta ở lại nhà chúng ta sao?""
Bạch Phượng Kiều nhớ tới chuyện ngày hôm nay vẫn còn không thoải mái,sắc mặt bà khó chịu: ""Chuyện Khương Nghiên Kỳ làm thực sự quá đáng,tuổi còn nhỏ mà tâm cơ đã nặng như vậy, sau này không biết còn làm rachuyện gì, mẹ không định cho con bé ở trong nhà, nhưng mà bố con.."" Nói đến chỗ này Bạch Phượng Kiều tỏ vẻ không biết làm sao: ""Vì vậy mẹ tìmđến con là muốn bàn bạc với con một chút."
"
Vẻ mặt Bạch Hiểu Y vô cùng nghi hoặc nhìn bà.
""Con cũng biết bố con là người hiếu thảo, lại dễ mềm lòng, không chừngbà nội của con khóc lóc một hồi trước mặt ông ấy, Khương Nghiên Kỳ giảbộ đáng thương, ông ấy có lẽ sẽ bỏ qua không truy cứu nữa.""
Bạch Hiểu Y cảm thấy mẹ nói rất đúng, cha cô quả thực là một người hiếuthảo lại dễ mềm lòng, vì vậy đời trước Lâm Thục Phương liên tục ở lạinhà cô không đi.
""Vậy mẹ muốn con làm thế nào?""
""Vài ngày tới con hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-nam-than/1485197/chuong-24-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.