“Túi sách này không phải là con mua, mà là Khương Nghiên Kỳ trộm túisách người ta bị phát hiện, không thể không ra giá gấp đôi để mua về.”
Giống như ném đá vào mặt hồ yên ả, trong nháy mắt làm gợn sóng, mọi người nghe nói vậy đều ngẩn ngơ.
Khương Nghiên Kỳ lại tỏ vẻ không dám tin, mà Lâm Thục Phương cũngphục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, cả giận nói: “Cô nói hươu nói vượn cái gì đấy Hiểu Y? Cô đừng có phung phí tiền không dám nhậnrồi đổ hết lên đầu Nghiên Kỳ, nó là em cô đấy! Có người chị nào như côkhông?”
”Cháu không nói lung tung, ở cửa hàng đó có camera giám sát, nếu mọi người không tin, con có thể dẫn mọi người tới cửa hàng, bảo bọn họ mang camera cho mọi người xem. Nếu không phải ra giá gấp đôi mua túi sách về thì người ta đã báo cảnh sát, hiện tại mọi người cũng không được thấyem ấy yên lành đứng đây.”
Bạch Phượng Kiều ngồi một bên liên tục không nói gì, nghe nói vậylông mày liền nhíu lại. Nghĩ tới vừa nãy Khương Nghiên Kỳ không chỉ chegiấu chuyện này, còn đẩy hết mọi việc lên đầu Bạch Hiểu Y, sắc mặt lạitrầm xuống vài phân, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Khương NghiênKỳ, “Nghiên Kỳ, chị Hiểu Y nói có đúng không?”
Ngày thường Bạch Phượng Kiều là người vô cùng uy nghiêm, nếu khôngđã không thể quản lí được mấy chục nhân viên trong tiệm. Giờ phút này bà mặt lạnh hỏi một câu như thế, Khương Nghiên Kỳ liền bị hù dọa đến runrẩy. Hơn nữa có tật giật mình, cô ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-nam-than/1485194/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.