Edit: Tư Không (test) Beta: Tô Huyền Ann Tần Uyên đặt cô nằm ngang trên giường, đồng thời cầm khăn mặt thấm ướtđặt trên trán cô, cánh tay và trên bắp chân, lại lau chùi dưới nách vàháng để thân thể cô hạ nhiệt độ. Bạch Hiểu Y vẫn mơ màng, thân thể sốt cao lại vô cùng mẫn cảm, mỗi khianh lau chùi cho cô, cô đều theo bản năng nhíu nhíu mày, Tần Uyên càngcẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ mình làm đau cô. Tới lui thay đổi cho cô mấy lần khăn mặt, giày vò đến nửa đêm nhiệt độngười cô mới chậm rãi khống chế được, đợi khi nhiệt độ người cô đã khôiphục bình thường Tần Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, anh lau mồ hôi trán,ngồi xuống bên giường, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô ngủ say. Tuy rằng bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên anhnghiêm túc quan sát cô như vậy. Khi còn bé cô đều thích quấn lấy anh, ởbên cạnh anh líu ra líu ríu giống như một con chim sẻ, anh phiền cô cònkhông kịp chứ đừng nói là tỉ mỉ nhìn cô. Mãi cho đến về sau, khi chim sẻ nhỏ trong cuộc đời anh đột nhiên yên tĩnh lại, anh mới ý thức cô vôcùng quan trọng đối với anh, anh muốn nhìn kỹ cô, cô lại không cho anhcơ hội. Cô ngủ rất say, trên mặt vẫn còn hơi ửng đỏ, mái tóc dài xoã sau lưngrối tung như tảo biển, này tròn tròn, hiện ra khuôn mặt trắng noãn hồnghào. Giống như một viên ngọc sáng bóng nằm trên tấm vải nhung màu đen. Anh vươn ngón tay ra, do dự hồi lâu mới lấy hết dũng khí chạm vào hànglông mày nhỏ của cô, lông mi cô chớp chớp rất đẹp mắt, giống như cànhliễu rung rinh đón gió hè. Đầu ngón tay xẹt qua hai mắt cô nhắm chặt,ánh mắt cô cong cong hình cung, cười lên lại như hai vầng trăng khuyết,khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu. Đầu ngón tay thuận theo đi xuống xẹt qua mũi cô, mũi của cô nhỏ nhắn thẳng tắp, hiện ra bóng loáng dưới ánh đèn. Ngón tay trượt xuống rơi trên môi cô, cô môi nóng bỏng lại mềm mại, ngón cái anh nhẹ nhàng nghiền qua, nhiệt độ lửa đốt theo đầu ngón tay truyền một đường tới trên người anh, làm trong lòng anh nổi lên một hồi runrẩy. Anh xưa nay không biết hóa ra vật nhỏ này trưởng thành đẹp mắt đến vậy,vốn cái miệng nhỏ này luôn luôn ầm ĩ trước mặt anh cũng có thể mê ngườinhư vậy. Đầu ngón tay anh phủ trên môi cô, trong lúc nhất thời luyến tiếc khôngrời được, ánh mắt ngày thường lạnh lùng cũng dần dần nổi lên một tia ônnhu. Ngón tay đi xuống, anh nhẹ nhàng nắm cằm của cô, đôi môi cô khép chặt ởđầu ngón tay anh kéo hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ. Ánh mắt Tần Uyên híp lại, hai mắt càng ngày càng sâu thẳm, anh dường như không thể khống chế, thăm dò ngón cái trong miệng cô, lòng bàn taykhông nặng không nhẹ vuốt nhẹ hàm răng cô. Cũng không biết qua bao lâu,đầu ngón tay anh hơi dùng sức, tách hàm răng của cô ra, ngón tay giữatiến vào. Khoang miệng ấm áp trong nháy mắt bao vây ngón tay anh, cả người anhchấn động run rẩy, trong ánh mắt cũng hiện ra chút ửng hồng, lí trítrong đầu anh vang lên cảnh cáo. Anh biết nếu còn tiếp tục như vậy, anhsẽ không có cách nào tự kiềm chế, nhưng anh vốn luôn luôn bình tĩnh tựtin lại như bị ma khống chế, ngón tay tiến vào liền không nỡ đi ra, thậm chí còn không kiểm soát ngón tay giữa quấy nhiễu trong miệng cô. Không biết vật nhỏ ngủ say mơ tới điều gì, đầu lưỡi nhỏ vặn vẹo, độtnhiên vươn ra cuốn lấy ngón tay anh một cái, lại nhẹ nhàng ngậm lấy. Tần Uyên liền như bị điện giật, cả người cứng ngắc đến kỳ lạ, chưa baogiờ trải qua tình huống này, anh chậm rãi nhận ra thân thể mình khácthường, toàn thân máu nóng một lúc nóng bừng lên, rất nhanh sôi trào mọi nơi trên thân thể anh. Hầu kết không nhịn được nhúc nhích mấy lần, một cái tay khác cũng dầnnắm chặt thành nắm đấm khắc chế bản thân, anh biết còn tiếp tục như vậy, sự tình e rằng kết cục không tốt đẹp. Thân thể của cô vừa mới khôiphục, anh không thể làm gì cô, mặc dù ấm áp ẩm ướt này thực sự câu hồnđoạt phách, mặc dù trong lòng hết sức không muốn, nhưng anh vẫn chậm rãi rút ngón tay khỏi miệng cô. Nhưng anh không biết động tác này lại chọc đến cô, cô lại đột nhiên tiến lại gần, ngậm cả đầu ngón tay của anh vào trong miệng, anh còn chưa kịp phản ứng đã mạnh mẽ cắn lên. Tần Uyên nhíu mày theo bản năng, ánh mắt vẫn một mực chăm chú nhìn trênmặt cô, anh ngược lại không nghĩ tới bệnh nặng mà khí lực cô còn lớn như vậy. Khí lực này lớn đến mức giống như muốn cắn đứt ngón tay của anh. Anh thu ánh mắt lại, ngược lại không rút ngón tay giữa ra khỏi miệng cô, mà là cởi giầy bò lên giường, lại ôm thân thể cô vào trong ngực. Anhbất đắc dĩ thở dài, duỗi ra một cái tay khác vuốt ve tóc cô, hai mắt vốn thâm trầm lại nổi lên một tầng ôn nhu rung động, giọng nói bởi vì ngóncái đau đớn mà hơi khàn khàn: “Em nhìn anh đối với em thật tốt, rõ ràngem tàn nhẫn như vậy, làm tổn hại anh bị thương như thế, nhưng anh thấyem bị bệnh vẫn không nhịn được thương tiếc em, em lại không có lương tâm cắn anh, anh cũng để cho em cắn.” Anh vừa nói lời này vừa vuốt ve gò má cô, nhưng cô cắn thực sự đau, anhsợ lại cắn nữa ngón tay này chỉ sợ cũng muốn phế mất, đang muốn dùng một cái khác để ngón tay anh được giải thoát, nhưng tay vừa mới đưa tới,nhìn cô nhíu mày như đau đớn đến cực điểm lại giống như cực kỳ tức giận, cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp thở dài, thấp giọng nói: “Thôi thôi, tùy em cắn đi, cắn đứt ngón tay anh, để anh thành “người tàn phế”, em đừngquên phải chịu trách nhiệm với anh đấy.” Nói xong lại nhẹ hôn một cái trên trán cô. Nhưng Bạch Hiểu Y lại không cắn nhiều, một lúc liền nhả ngón tay anh ra, ngón tay cái bất ngờ bị cô cắn đến vô cùng thê thảm, mặc dù bình tĩnhnhư Tần Uyên nhìn thấy cũng không khỏi lắc đầu chép miệng một cái, vừađi lấy cồn khử trùng, vừa quở trách cô: “Thật đúng là kiếp trước anh nợ em! Cắn tàn nhẫn như vậy.” Xử lý qua loa một chút, lại dùng băng gạc gói kỹ, trở lại bên giườngthấy cô vẫn ngủ rất say, căn bản không biết chính mình làm chuyện xấu,Tần Uyên mạnh mẽ trừng cô một cái, lạnh lùng nói: “Thật đúng là vật nhỏ nhẫn tâm.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng anh vẫn không nhịn được bò lên giường ôm côvào trong ngực, vừa giúp cô lau sạch vết máu trên môi, vừa lầm bầm lầurầu: “Mã Duệ nói đúng, mình thật đúng là cái đồ đê tiện.” Cô ngoan ngoãn không nhúc nhích, mặc cho anh lau miệng giúp cô, làmxong, anh lại đưa một tay ôm cô, cô cũng không một chút phản kháng, thân thể mềm mại nho nhỏ thuận tiện làm tổ trong lòng ngực rộng rãi của anh. Không giương nanh mứa vuốt với anh giống ban ngày, giờ khắc này cô ngủsay, dáng vẻ quả thực khỏi nói có bao nhiêu ngoan ngoãn. Anh lại vuốt ve gương mặt cô, trong ánh mắt hiện ra nhu hòa, chính anh cũng không pháthiện: “Nếu như mỗi ngày sau này em đều ngoan ngoãn như này thật là tốtbiết bao.” Tần Uyên vừa dứt lời, đã thấy người trong lòng đột nhiên thấp giọng nóimột câu gì đó, Tần Uyên nhíu mày, gấp rút đến gần nghe, lại nghe cô lẩmbẩm hô: “Uyên ca... Uyên ca... Đừng đi! Đừng đi!” Giống như là đứa trẻ đnág thương, trong giọng nói còn có tiếng khóc nứcnở, Tần Uyên nghe được chỉ cảm thấy thân thể như bị đâm một cái, vẻ mặtanh không dám tin nhìn cô, nhưng thấy cô cau mày, hình như có giọt nướcmắt óng ánh chảy xuống từ hai mắt nhắm chặt của cô. Anh không ngờ, người hận anh tận xương lại có thể gọi tên anh khi ngủ,nhưng không kịp nghĩ nhiều, anh cơ hồ theo bản năng siết chặt cánh tayôm cô vào trong ngực, giọng nói ôn nhu đến cả chính anh cũng không ýthức được: “Anh ở đây, anh không rời đi, đừng sợ, đừng sợ!” Vừa nóivừa sờ trán cô, đồng hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái, làm cô yên lòng. Cũng không biết có phải phương pháp kia có tác dụng hay không, cô thậtsự dần thu hồi nước mắt, nằm trong lòng ngực anh nặng nề ngủ say. Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy Bạch Hiểu Y phát hiện mình nằm trong một lồngngực ấm áp, cô sững sờ một lát mới ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn liền đốidiện gương mặt không biểu tình và một đôi mắt đen giống như bóng đêmnặng nề mà nghiêm nghị của Tần Uyên. Bạch Hiểu Y nhất thời sợ hãi trợn to mắt, gần như không chút nghĩ ngợi,mạnh mẽ đẩy anh ra, nhảy xuống giường. Cô trước tiên quan sát trên người mình chốc lát, cảm thấy quần áo còn mặc nguyên vẹn trên người sau đómới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về anh nói: “Sao tôi lại ở đây?” Nha đầu này bản lãnh trở mặt quả thật khiến Tần Uyên kinh ngạc, nét mặtanh không đổi nhanh chóng từ trên giường bước xuống: “Ngày hôm qua emphát sốt, anh đưa em về đây giúp em hạ sốt.” Nói xong động tác còn tựnhiên đưa tay lên trán cô thăm dò: “Rất tốt, không còn sốt.” Bạch Hiểu Y vội vàng lùi về sau một bước né tránh bàn tay anh, ngày hômqua cô ngủ đến mê man, rất nhiều chuyện không nhớ nổi, chỉ cảm thấy thân thể lạnh run, vô cùng khó chịu. Cô ngược lại không nghĩ tới Tần Uyên sẽ giúp cô giảm sốt, hơn nữa...Nhìn tình huống hiện tại, có lẽ hôm qua bọn họ ôm nhau ngủ cả đêm. Hai ngày nay ở phố cổ Phong Kiều chạm mặt, anh cũng xem như không thấycô, cô tưởng rằng anh đã buông bỏ cô, hoặc là nói, anh hoàn toàn xembuổi tối hôm ấy nói chuyện với cô là việc nghiêm trọng. Lại không nghĩ... Cô không biết Tần Uyên ruốt cuộc đang suy nghĩ gì, cô hiện tại có chútquẫn bách, cũng có chút tức giận, nhưng vẫn khách khí nói với anh mộtcâu: “Cảm ơn anh.” Cô hời hợt khiến trong mắt Tần Uyên xẹt qua tia u ám, nhưng chỉ lẳng lặng nhìn cô, cũng không nói gì. Bầu không khí lúng túng mập mờ này khiến Bạch Hiểu Y không được tựnhiên, sau khi nói xong lời xin lỗi liền nói: “Vậy tôi đi trước.” Đang iịnh xoay người rời đi, Tần Uyên lại đột nhiên duỗi tay ra nắm lấycổ tay cô, Bạch Hiểu Y như bị ai đâm một cái, theo bản năng vùng ra, anh siết chặt tay, cô đương nhiên không thoát ra được, cô ngừng cử động,cũng không quay đầu lại chất vấn anh. Tần Uyên đi lên phía trước đối mặt với cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: “Tối hôm qua em gọi tên anh, em còn nhớ không?” Trong lòng Bạch Hiểu Y căng thẳng, nhưng vẫn không lên tiếng. ”Trong lòng em có anh đúng không? Nhưng tại sao kháng cự anh? Chán ghét anh như vậy?” Bạch Hiểu Y hít sâu một cái, sắc mặt thản nhiên đối mặt với anh: “Tốihôm qua tôi gặp ác mộng, gọi tên anh khẳng định không phải chuyện tốtđẹp gì.” ”Vậy tại sao em vừa khóc vừa gọi tên anh?” Ánh mắt Bạch Hiểu Y trốn tránh, trong một lúc không biết phải trả lời anh như thế nào. Tần Uyên bước lên phía trước, ánh mắt thâm trầm tập trung nhìn cô: “Nói cho anh biết, em đang suy nghĩ gì.” Anh chau mày, sắc mặt ngưng trọng, cánh tay nắm cô mơ hồ phát run, côbiết Tần Uyên, vĩnh viễn đều bình tĩnh thong dong, không sợ hãi, nhưnggiờ phút này, nhìn đôi mắt thâm thúy mơ hồ xuất hiện lo lắng, cô cảmthấy được, anh lúc này dĩ nhiên đang lo sợ. Cô rất lâu không nói gì, Tần Uyên rất có nhẫn nại, cứ như vậy liên tụcchờ cô. Trong lòng Bạch Hiểu Y do dự hồi lâu sau ruốt cuộc cười khổ mộttiếng nói: “Nếu như anh muốn biết, tôi liền nói anh nghe.” Tần Uyên híp mắt lại, ý bảo cô nói tiếp. ”Trước đó, tôi quả thực vô cùng thích anh, tôi thậm chí mỗi ngày chờmong lớn lên có thể gả cho anh, mãi cho đến một ngày tôi nằm mơ thấy ácmộng, ác mộng chân thật đến đáng sợ, cho dù bây giờ nghĩ đến cảnh tượngtrong mơ tôi vẫn đổ mồ hôi lạnh toàn thân.” Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, nhìn về anh chậm rãi nói: “Ở trong mơ, tôiliên tục theo đuổi anh, vì có thể ở cùng anh một chỗ, tôi cố gắng thiđậu lên thành phố, về sau chúng ta thành người yêu, lại qua thêm vài năm chúng ta kết hôn. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa hề nhìn tôi lấy một cái,nhưng không hiểu tại sao cuối cùng anh cũng chọn tôi làm vợ, tôi chorằng trong lòng anh cũng có chút thích tôi, mà tôi cũng mong đợi sau khi kết hôn sẽ cùng anh sống cuộc sống hạnh phúc, nhưng là sự thật chứngminh suy nghĩ của tôi quả thật sai lầm đến buồn cười.” ”Chúng ta kết hôn năm năm, mặc kệ tôi cố gắng thế nào, anh đối với tôitrước sau lạnh nhạt, số lần chúng ta gặp mặt một năm đếm trên đầu ngóntay, anh lúc nào cũng bộn bề nhiều việc, mỗi ngày đều bận rộn, bận đếnmức quăng tôi ra sau đầu. Không những thế, anh còn vụng trộm qua lại với người phụ nữ tôi ghét nhất, tôi đau đớn chất vấn anh tại sao đối vớitôi như vậy, anh lại thờ ơ không ngó tới, cũng không đưa ra lời giảithích hợp lý, chỉ cảm thấy tôi cố tình gây sự, thậm chí càng cư xử lạnhnhạt với tôi hơn. Cuối cùng có một ngày, anh đối với tôi bạo lực lạnhnhạt, tôi mới nhận ra rằng anh không yêu tôi, cho dù tôi cố gắng ra saoanh cũng sẽ không yêu tôi, tôi hoàn toàn từ bỏ anh, quyết định muốn cùng anh ly hôn, nhưng trên đường về nhà, tôi gặp phải tai nạn, tôi chếtrồi, cũng tỉnh mộng rồi.” ”Giấc mơ này đối với tôi như một loại báo trước tương lai, tựa như nóicho tôi không thể u mê không tỉnh ngộ. Trong nháy mắt tôi tỉnh táo lại,tôi hiểu rõ nếu không muốn thảm hại như trong ác mộng thì tôi phải buông bỏ anh.” Sắc mặt Tần Uyên ngày càng cứng lại, trong ánh mắt cũng mơ hồ có chút tức giận: “Vì giấc mơ đó mà em hoàn toàn chối bỏ anh sao?” Bạch Hiểu Y lắc đầu cười khổ một cái: “Dưới cái nhìn của tôi, giấc mơnày không phải bình thường, hơn nữa, tôi từ bỏ anh trước, anh không phải vẫn lạnh nhạt đối với tôi sao? Chẳng qua bởi vì tôi từ bỏ anh, anh mới ý thức được tới sự tồn tại của tôi không phải sao? Nếu như tôi còn tiếptục yêu thích anh, tiếp tục dây dưa anh, anh sẽ còn để ý tôi sao?” Khóe miệngTần Uyên mấp máy giây lát nhưng hồi lâu không nói ra được câunào, anh nhắm mắt lại, chậm rãi đè xuống phức tạp trong lòng, khi mở mắt ra, sắc mặt đã khôi phục như cũ, giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi:“Như vậy, em cho anh một cơ hội, để anh chứng minh, giấc mơ của em làsai lầm được không?” Bạch Hiểu Y gần như không chút nghĩ ngợi liền kiên định lắc đầu một cái: “Rất xin lỗi, tôi thực sự vô cùng sợ hãi kinh nghiệm sống trong ác mộng đó, tôi chỉ muốn sống thật bình lặng. Huống chi tôi đã hoàn toàn buôngxuôi với anh rồi. Anh giúp tôi hạ sốt, tôi vô cùng biết ơn anh, nhưngcuộc đời của tôi, tôi không muốn lại bị hủy trong tay anh.” Cô nói xong lời này Tần Uyên rất lâu không trả lời, Bạch Hiểu Y cũngthực sự không biết nên nói gì với anh, dứt khoát vòng thẳng qua anh rờiđi, nhưng vừa mới đi hai bước lại nghe được anh nói: “Thật sự không muốn cho anh một cơ hội sao?” Bước chân cô dừng lại, không chút do dự nói: “Tôi không cho được.” Anh không nói gì thêm, cô trực tiếp bước ra khỏi phòng. Thân thể anh cứng ngắc nhìn bóng dáng cô ngoài cửa, thật lâu không nhúc nhích một cái. Anh quen dùng lạnh lùng che giấu chính mình, đôi mắt thâm trầm chính làvũ khí trang bị tốt nhất, nó như một hàng rào kiên cố, giấu tâm tìnhchân thật nhất của anh bên trong. Nhưng giờ phút này, hàng rào kiên cốdường như sụp đổ trong khoảnh khắc, một luồng sóng đau đớn chậm rãi lantràn trong mắt anh. Anh ngồi phịch xuống giường, nhìn băng gạc bọc lại ngón cái, không biếtqua bao lâu, anh bắt đầu cười lên, anh cười đến trong mắt hiện ra đỏửng, anh ấn khóe mắt, ngón cái dính mấy giọt nước óng ánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]