"Anh tưởng anh có quyền lựa chọn thật à? Một thằng bố nuôi vô dụng, và thân phận người thừa kế, anh đoán xem Giản Thứ sẽ chọn cái nào?"
Đây là câu nói cuối cùng trước khi người phụ nữ đó bỏ đi.
Anh nhìn thấy ánh sáng điên cuồng thiêu đốt trong mắt cô ta, giống như mình trước kia vậy, ngây thơ cho rằng có thể thuần hoá người đàn ông mà mình yêu sâu đậm.
Đường Vũ Hàng không thật sự yêu ai, thứ gã cần chỉ là một niềm an ủi, trải nghiệm được người khác theo đuổi, sùng bái, cảm giác chinh phục được đứng trên đỉnh cao và quyết định tất thảy.
Giản Minh Chi bất lực dựa vào cửa, trong phòng còn tản mác mùi thuốc lá dành cho nữ thoang thoảng, tựa như đang nhắc nhở anh rằng, chỗ này đúng là mới tồn tại sự hăm doạ. Còn căn phòng mà anh hết lòng chăm sóc này chưa bao giờ là chốn về của anh.
Giản Thứ có bố đẻ của cậu, có tương lai tươi sáng và cuộc sống không có giới hạn. Còn Giản Minh Chi, đã mục nát trong cái lồng giam nơi thôn quê ấy từ lâu rồi.
Vài ngày sau, lúc Giản Minh Chi mang cơm cho Giản Thứ, anh uyển chuyển hỏi cậu rằng có phải cậu thật sự rất thích làm việc ở đây không?
"Không phải đại học con học kĩ thuật thông tin sao? Có phải vẫn nên tìm một công việc đúng ngành thì hơn không?"
Mặc dù quầng mắt Giản Thứ đen xì, nhưng cậu vẫn nở nụ cười toả nắng.
"Cảm ơn bố đã quan tâm, con rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-dan-dan-dan-hoang-dddh/2796696/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.