Giản Thứ phát hiện ra mình ôm ấp tình cảm khác thường đối với Giản Minh Chi vào năm mười sáu tuổi.
Nội tâm của cậu nhạy cảm và trưởng thành sớm, cái năm mười một tuổi, Giản Minh Chi yêu cầu cậu chơi cùng trẻ con hàng xóm. Thực ra ấn tượng của cạu đối với các dì các bác đó vốn rất tốt, bởi trong kí ức của cậu, Giản Minh Chi thường xuyên hỏi mượn đồ của họ, ví dụ như cần câu cá hoặc lọ muối dưa, họ cũng hay xin anh chỉ bảo một số vấn đề về ẩm thực.
Cậu đã quên mất lúc ấy chơi cùng bọn trẻ trò chơi nhàm chán nào, nói đến bố mẹ, mọi đứa trẻ đều cho rằng bố mẹ mình là tốt nhất.
Giản Thứ cũng nói tranh, "Bố tớ là người bố tốt nhất thế giới, đồ ăn bố nấu là ngon nhất, bố nhìn đẹp trai nhất!"
Ai dè mấy thằng nhóc đó nghe xong cười bò lăn bò toài.
"Ha ha ha... đừng nói bậy, bố mày là đồ cave!"
"Ha ha..."
Giản Thứ mù tịt.
"Chúng mày nói cái gì? Không được nói bậy!"
"Bố mày chính là thế mà! Chỗ này mọi người đều biết! Mẹ tao còn bảo tao đừng chạy đến nhà mày chơi, bảo là nhà mày bẩn. Khách của bố mày năm nào cũng cho nhà bọn tao rất nhiều tiền, nếu không ai thèm làm hàng xóm với đồ cave?"
Giản Thứ tức đến nỗi đỏ bừng mặt, cậu vốn đã có thể nói năng trôi chảy, lúc này lại căng thẳng đến mức lắp bắp, "Chúng, chúng mày không được nói bậy... Bố tao là đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-khuyen-dan-dan-dan-hoang-dddh/2796688/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.