Hóa đá chốn đông người "náo nhiệt",đôi mắt nó vẫn trân trân nhìn theo dáng người "quen thuộc".Bóng hình ấy quả thật rất mê người.Thân thể rắn chắc nhưng cũng không quá gồ ghề lại thêm khuôn mặt điển trai vô cùng.Ngũ quan thanh tú ẩn hiện dưới mái tóc đen ướt nước,mồ hôi chảy từ trán xuống cằm lại càng làm anh chàng thêm quyến rũ.Nếu ngôi trường này cho các nữ sinh được theo học chắc chắn cậu bạn ấy sẽ được mệnh danh là nam thần bước ra từ tiểu thuyết.
.....NHƯNG.....
Nhan sắc của cậu bạn đó không phải cái đáng chú ý,Cậu ta....Nó vẫn nhìn chằm chằm về thân ảnh đang "lượn lách đánh võng" và liên tục ghi điểm kia mà miệng há to như quả trứng,khóe mắt giật giật,vài vạch đen còn xuất hiện ngay sau ót.Cậu ta....là Vũ Điềm đấy ư?Hóa ra anh bạn này theo học ở đây.Chết tiệt.
-Mong là sau này không đụng mặt cậu ta.
Người xưa có câu 'có tật giật mình" quả không sai nhất là trong trường hợp của nó bây giờ.Nó cũng không chắc cậu bạn kia có nhận ra nó trong bộ dạng hiện giờ không,mà có khi cậu ta chẳng còn nhớ khuôn mặt cô gái hắn gặp hôm qua cũng nên.Lo gì?........Cơ mà nó "có tật" nên "giật mình" thôi.
Nó khó khăn gạt bỏ những ý nghĩ tiêu cực nhanh chóng quay người cắp mông đi thẳng.
Nơi tiếp theo mà nó vô tình (lạc) tới chính là căn-tin.Đứng trước thứ đồ ăn đầy "cám dỗ",trống bụng nó cứ kêu liên hồi.Không còn cách nào"khước từ" nên nó đành "miễn cưỡng" chọn lấy vài món và tận hưởng cảm giác đi ăn không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-hop-gap-em/2286569/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.