-Sao im thế.
-Có gì nói sao?Mà nói cậu cũng đâu có nghe.Nói làm gì.
Hai người rảo bước trên hành lang,tiếng người lướt qua,vọng từ trong cửa sổ, dưới sân trường,ồn ào nhưng sao Vũ Điềm cậu lại thấy im ắng quá và còn có chút ngột ngạt khó chịu.cậu để ý hôm nay Thiên khá lạ,con mèo này cứ im im không nói gì từ đầu buổi đúng hơn là từ khi vào lớp đến giờ.Khẽ thở dài,cánh tay đưa lên xoa xoa đầu nó.
-Này mèo co...À,pet ngoan đi ăn không?
-Gì cơ.
Nó nhăn mặt quay qua nhìn cậu bạn,tay giơ lên gỡ lấy bàn tay to lớn kia ra.Nó thực chất cũng có chút ngạc nhiên,nếu muốn ăn thì cậu ta cứ bắt nó đi mua là được,lại còn bày đặt cùng nó đi.Chẳng lẽ có chuyện gì vui sao,tự nhiên tốt tính thế nhỉ?Nhíu mày ngước lên nhìn người bên cạnh với vẻ đầy hoài nghi nó liền bắt gặp gương mặt cậu ta đang cười với nó,đôi đồng tử đen còn ẩn hiện chút ấm áp.Vì không phòng bị trước nên mặt nó nhanh chóng đỏ lên,tim lỡ mất một nhịp.
-Còn nhìn gì nữa?Có đi không?
-Sao hôm nay cậu tốt thế?
Nó ngây ngô hỏi lại,lập tức nhận được ánh mắt đầy nguy hiểm của "chủ nhân".Hít một hơi sâu,mắt nó làm bộ lơ đi chỗ khác,đôi chân khó khăn bước nhanh thêm.Mới đi lên trước được một bước nó đã bị tên hắc ám kia kéo lại tận hai bước,đôi tay chắc khỏe vòng lấy cổ.
-Ý cậu là trước tôi không tốt?
-Làm gì có,cậu là người tốt nhất mà tôi từng thấy đấy....Thả tôi ra đi.....Khó thở.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-hop-gap-em/2286558/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.