Một hơi ấm từ đâu phủ lấy người nó.Từ từ mở mắt,kinh ngạc thay người trước mặt nó chính là Vũ Điềm.Hơi ấm nó cảm nhận được không phải cái gì khác mà từ chiếc áo khoác cậu đắp lên người nó.Hai mắt nó nhìn cậu ta trân trân,bỗng chốc nó thấy anh bạn này thật giống vị hoàng tử bước ra từ cổ tích,anh dũng và ấm áp.
Vũ Điềm cúi người xuống bế thốc nó lên đưa ra khỏi con ngõ.Mới nãy chạy đi tìm nó,cậu có cảm giác rất lạ,dù là bằng tai hay bằng tim thì cậu chắc chắn mình đã nghe thấy nó gọi.Khóe môi bất giác cong lên.Thật thú vị.
-Ngồi đây đi.
Cậu thả nó xuống một chiếc ghế đá gần đài phun nước,sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh thư thái ngả người ra sau.Đôi mắt đen khép hờ mệt mỏi,cánh môi anh đào khẽ mấp máy.
-Sao nãy cậu chạy nhanh thế.
-À,ừ cũng hơi nhanh.
-Hơi nhanh?
Cậu nhướn mày,đưa mắt nhìn về phía cô gái kia.Nó mím môi,ngửa cổ lên trời đếm sao đêm.Trời đêm rất đẹp nhưng ngắm chỉ là phụ tránh ánh mắt của ai đó mới là chính.Hai người cứ thế im lặng,không gian lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Cho đến khi một tình huống dở khóc dở cười xảy ra.Nó thề là cảnh này cứ như là trong ngôn tình với mấy phim tình cảm Hàn Quốc ấy......
-Anh ơi mua hoa tặng chị gái xinh đẹp đi ạ.
Bé gái dễ thương,khuôn mặt mũm mĩm cầm trên tay một giỏ hoa giấy,bàn tay giật nhẹ gấu của Vũ Điềm.
Ánh mắt tò mò đưa qua nhìn cậu bạn,nó muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-hop-gap-em/2286549/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.