🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe được La Đào nói, Tạ Phi Thiên trong lòng hơi động.
"Bí mật gì?"
"Bí mật liên quan với việc Viên hạo bị thương. Thế nào? Chỉ cần ngươi thả chúng ta một trái, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật này." Nghĩ đến việc thạch Thiên Phàm đối xử với hai người bọn họ, xem thường bọn họ,
lại nghĩ tới hai người sắp kết thúc cuộc đời trung học, đây có lẽ là trận đấu cuối cùng của bọn họ, nếu mà để thua thật là mất mặt ah, La Đào rốt cục quyết định đem thạch Thiên Phàm bán đi.
"Thành giao!" Nghe được việc Viên hạo bị thương vẫn còn có ẩn tình bên trong, Tạ Phi Thiên lập tức đáp ứng La Đào điều kiện.
"Đó là lệnh thạch Thiên Phàm, hắn đưa tiền cho chúng ta bảo chúng ta làm thế." La Đào không dấu diếm chút gì đem thạch Thiên Phàm bán đứng, kể toàn bộ ra.
"Được, ta sẽ cho các ngươi một trái đỡ mất mặt!" Tạ Phi Thiên nghiêm người đứng thẳng.
La đào nghe được Tạ Phi Thiên bảo đảm, dường như tự tin đã tràng vào cơ thể, dẫn bóng, đột tiến, hơn nữa còn là chạy dẫn bóng tới, làm vài kĩ thuật màu mè luồng chân, luồng háng trước mặt Tạ Phi Thiên, chính diện đối mặt tiến công.
Mục đích của hắn là rất rõ ràng, nếu như hiện tại có thể đối mặt với Tạ Phi Thiên dùng kĩ thuật vược qua hắn, có thể giành lại được chút mặt mũi, vinh quang.
Nhưng̀ mà đột tiến, dẫn banh đến trước mặt Tạ Phi Thiên, làm vài động tác xong, hắn lại trợn tròn mắt, bởi vì Tạ Phi Thiên đương nhiên không ngăn cản, mà còn đứng sang một bên, chắp hai tay sau lưng, con mẹ nó làm vậy quá lộ rồi, khuôn mặt này, động tác này ai nhìn vào cũng có thể nhìn ra hắn đang cố tình thả nước mình.
Má, ngươi làm như vậy, ta ném bóng vào rỗ còn có ý nghĩa gì chứ?
La Đào ôm quả bóng, ngây ngốc ngẩn người tại đó, ném vào cũng không được, không ném càng không được.
"Đào ca, mau mau ném bóng?" Lý Tái lại không hề nghe được cuộc đàm phán lén lúc của La Đào cùng Tạ Phi Thiên, mắt nhìn thất La Đào đanh có cơ hội thật tốt nhưng ở nơi đó sững sờ, nóng nảy nhắc nhở.
"Oành" La Đào miễn cưỡng lên lại tinh thần, đem trái bóng ném tới rỗ, nhưng do mất tập trung lại không hăng hái quả banh này, ở trong vòng rổ xoay xoay vài vòng, lại nhảy ra ngoài.
"Ah... Như vậy cũng không ném vào!" Chu vi xung quanh sân vang lên âm thanh phỉ nhổ, cười nhạo.
"Đào ca, ngươi...ngươi...." Lý Tái tiếc hận không ngớt.
Tạ Phi Thiên đang đứng im đó lại động nhiên chuyển động, thân hình lại như cung rời dây, chân nhúng xuống, nhảy bậc lên, đem quả bóng trật rỗ típ lấy. Sau đó chuyền cho tên Béo đang đứng giữa sân.
Tên Béo đem bóng ném lại, Tạ Phi Thiên tiếp được, nhảy lên thật cao, đem bóng đập xuống rỗ thật mạnh.
Gần đấy Lý Tái cũng nhảy lên theo, đưa tay che đi rỗ, muốn đem bóng đẩy ra ngoài.
Tạ Phi Thiên hai tay đột nhiên tăng lực lên, "Két" một tiếng vang nhỏ từ cổ tay của Lý Tái vang lên, tay của hắn bị Tạ Phi Thiên mạnh bạo chụp cùng bóng vào rỗ luôn.
"Ah, tay của ta." Lý Tái hét lên một tiếng cực kì thảm, nâng nên cánh tay xụi lơ hắn ngồi xổm dưới đất rên rĩ.
"Tạ Phi Thiên, ngươi là đồ chó nói mà không giữ lời?" La Đào nâng đỡ Lý Tái từ đất đứng dậy, trợn mắt giận dữ nhìn Tạ Phi Thiên.
"Ta đã cho các ngươi cơ hội, là chính ngươi vận may không được tốt, bóng cũng ném không vào, làm sao có thể oán trách ta?" Tạ Phi Thiên khóe miệng nhếp lên một nụ cười lạnh lùng.
"Cái kia.. Lý Tái tay thì sao?"
"Đây là việc bồi thường cho tay của huynh đệ ta, không quản tới việc phải hai ngươi có phải chủ mưu, nhưng hạ thủ chính là các ngươi, không phải sao?"
Nhân sinh cuộc đời Tạ Phi Thiên ta, có vài thứ thù hận, nếu ai dám đụng tới, ta sẽ trả gấp bội lần cho kẻ đó, thù hận nhất là đụng tới mẹ ta, thù hận nhì chính là đụng tới huynh đệ ta,...
"Ngươi...", la đào tức đến xanh mét cả mặt mày, lôi kéo Lý Tái hướng về ngoài sân đi ra.
"Đi, chúng ta không chơi nữa!"
"Ác, 19 so với 0, lại làm bộ bị chơi xấu rời sân, La Đào, các ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?"
"Đúng đấy, vừa nãy Tạ Phi Thiên còn cho ngươi dẫn bóng thả ngươi một quả, ngươi cũng không đập vào, bây giờ lại ăn vạ sao, ta nghiêm trọng khinh bỉ ngươi!"
Đây là một âm thanh nam sinh. Mà nữ sinh, lúc này ánh mắt đều nhắm ngay Tạ Phi Thiên đang đứng trên sân bóng chắp tay sau lưng nở một nụ cười đầy mê hoặc, tóc không gió mà lay động đầy vẻ cao thủ tịch mịch, hươ tay múa chân kêu to:
"Tạ Phi Thiên, Tạ Phi Thiên..."
"i love you, chụt chụt..."
....
Mười một giờ đêm, tạ Vọng Nguyệt lầu trong một góc phòng nhỏ, Tạ Phi Thiên cùng Viên Hạo cầm trong tay hai chai bia, vai dựa vào vai, ngồi cùng nhau.
Trên bàn đã bừa bộn tán loạn đồ ăn chén dĩa, bọn họ đã ăn nhậu nát bét, trên bàn lẫn dưới chân là vỏ chai bia, hai người đã nốc hết một két bia.
Tạ Phi Thiên cùng với Viên Hạo đã tại nơi đây uống ròng rã ba tiếng đồng hồ rồi, tuy nói là bia thôi, nhưng mỗi người uống hơn chục chai, ai nấy đều bê bê say mèm cả người lân lân, bắt đầu ngồi tâm sự nói nhãm.
"Thiên ca, ta Viên hạo học trung học phổ thông ba năm qua, có thể quen biết được ca, ta không... Không oan!...
20 so với 0 ah..., Thiên ca, ta kính phục ngươi rồi. Huynh đệ cái này mặt mũi của ta là do ngươi cầm trở về, huynh đệ mạng này cũng sẽ là của ngươi, sau đó ca gọi ta làm gì ta đều không từ nang." Viên Hạo đầu lưỡi thề thốt nổ tung trời.
"Nếu là huynh đệ, lời khách khí này đừng nói, ngày hôm nay hai anh em ta không say không về, say rồi cũng không được về, phải ở Vọng Nguyệt lầu này, không được đi!" Tạ Phi Thiêm cầm lấy chai bia, tìm tới chai bia trong tay Viên Hạo gõ một cái, "Uống....uố...ng!"
"Uống....uố...ng! Huynh đệ ta kiếp sau vẫn là huynh đệ, mọi khó khăn đều có huynh đệ!" Viên hạo cầm chai bia nốc ừng ực vào bụng.
Tạ Phi Thiên đương nhiên cũng không chậm trễ, giơ lên chai bia hướng trong miệng đổ vào.
Trong mơ hồ say tỉnh hắn suy nghĩ nhiều thứ, nữ nhân dễ kiếm nhưng huynh đệ sương máu khó tìm, lời này Tạ Phi Thiên vẫn không hiểu lắm, nhưng mà đêm nay, hắn xem như là đã minh bạch.
"Huynh đệ, thiếu chút nữa là ta quên mất" Tạ Phi Thiên từ trong túi móc ra hai cái vòng bạc đã mua ở của hàng vàng bạc của Thạnh Thiên Phàm.
"Hai anh em ta mỗi người một cái!"
"Cái gì đây? Đây là? Ta không thích chó." Viên hạo đem cái vòng đưa ra ánh đèn soi cho rõ, mắt nhắm mắt mở phán to đó là con chó.
"Ồ ác...ngao ồ..." Tạ Phi Thiên ngữa đầu thét lên tiếng sói tru, thanh âm chấn cả Vọng Nguyệt lầu.
"Huynh đệ, đây là lang, không phải cẩu, là sói không phải chó, xem kĩ có được hay không vậy?"
"Là sói? Sói ta thích, ha ha... Ta vẫn thích siêu nhân sói haha...Gao ồ. tục mi cặp cha lề Gao ồ. xự phịch lai xư chề Gao ồ. sừ chi mền Gao ồ. tà ô sừ Gao ồ gao ồ gáo áo áo ê u a dá sì,thầm sư ồ,thâm ở sing gơ,chấm chà xì sợt... À húuuu" Viên Hạo cũng hào hứng hát lên bài hát siêu nhân gao, hắn chính là yêu sói bởi vì thích siêu nhân sói xám trong phim ah.
Tạ Phi Thiên nghe Viên Hạo cất lên tiếng hát dỡ đéo khác gì hắn vang vọng cả Vọng Nguyệt lâu, Tạ Phi Thiên liền cầm lấy chiếc đũa, gõ gõ tè le lên chén. Một bên đánh nhịp, một bên cất giọng theo, loạn hống:
"gút gồ, thâm chế ồ ế, chia ồ su màsê, tu rê á rù, sê ồ sế ế ế ô rô ku tào lao, tào lào x2 chệt đê kà ri, ô tô ka me zô kồ, ăn ghế tồ, chiển chuyên í ồ ô ồ xì i, chập minh mà cha lề gào ồ bọn khựa, gao kìa bọn khựa, sầm sùmsà lây gáo ù lên gơơơơ ua aaaa ồ lến ô gáo sư lài cha mi ề, gáo sư lai chập cha lề gáo ồ bábể, gáo ồ mô lế ồ gáo ồ gáo..."( đoạn hát này ta chỉ cop thôi, không nhớ rõ lời ah).
Hai người một khúc hát bắt đầu cho cả một liên khúc bài hát, lại bắt đầu bài tiếp theo tình huynh đệ rồi búa lua xua tình cha mẹ cô trò...."... Có kiếp này, kiếp này làm huynh đệ, không kiếp sau, kiếp sau lại làm huynh đệ..." Vài câu hát đơn giản hai người cũng gào hét lên đến khi khan cả cổ lên mới chịu dừng lại.
"Ha ha ha, Thiên ca, sảng khoái, đến, lại uống một chai với ta." Tên Béo ôm Tạ Phi Thiên, cầm lấy một chai bia rót vào miệng Tạ Phi Thiên ừng ực.
"Tên Béo, ngươi cũng phải uống đấy!" Tạ Phi Thiên cũng không cam chịu thua, cầm lấy một chai bia nhét vào trong tay mập mạp.
"HEAA..., đương nhiên Uống....uố...ng!" Tên Béo "Oành" cầm lấy chai bia Tạ Phi Thiên đưa tới, ngửa đầu từng ngụm từng ngụm tưới xuống người. Từ khóe miệng chảy ra bia, dọc theo cổ của hắn chảy lên cả áo, hắn cũng liều mạng uống.
"Nấc, " tên Béo để chai bia xuống, ợ lên một cái, lần thứ hai ôm vai Tạ Phi Thiên nói:
"Thiên ca, tên Béo ta ba năm trung học, có ba cái chuyện ăn năn nhất, cái thứ nhất chính là luôn thua cuộc trong mọi cuộc thi, ngày hôm nay chúng ta chơi bọn hắn được 20-0. Sảng khoái ah, thành một cái!"
"Tên Béo, ngươi nói ngươi có ba cái chuyện ăn năn mà, nói ra, ca giúp ngươi giải quyết cho xong, ngươi kêu ta đánh ai, ta liền đánh người đó!" Tạ Phi Thiên bia vào nổi máu lên, xoắn tay áo nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.