🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Làm sao vậy? Lần thứ nhất gặp được gia trưởng cảm giác, có phải là rất hồi hộp không hả, chồng yêu?"
"Á Nam, cái này không phải là căng thẳng đâu? Đây quả thực là đòi mạng ta." Tạ Phi Thiên méo miệng nói."Có thể không đi được không?"
"Không được, ông nội ta đã nói rồi, ngươi không đi, hắn liền tự tìm tới ngươi." Sở Á Nam vẫn là cười nói.
Nghĩ sao, bị ông trùm danh tiếng của bang phái lớn nhất thành phố để ý tới, mời tới nhà nhìn xem, Tạ Phi Thiên thật không dám nói không đi.
"Ông nội ngươi hắn tại sao phải gặp ta? Ta với hắn lại không quen biết nha." Tạ Phi Thiên nghi ngờ nói.
"Hôm nay là lần đầu ta tiên vận dụng Thanh Long lệnh, hắn tự nhiên tò mò chứ." Sở Á Nam bĩu môi nói:
"Kỳ thực hắn rất dễ nói chuyện, ngươi không cần sốt sắng như vậy đâu, chồng yêu."
Chuyện cười sao, dễ nói chuyện đó là đối với ngươi cháu gái mà thôi? Nếu lão đại của bang phái lớn mà "Dễ nói chuyện".
như vậy hắn đã sớm bị người ta tiêu diệt lâu rồi, còn có thể gầy dựng lớn như vậy một phần gia nghiệp sao? Tạ Phi Thiên tiếp tục thấp thỏm.
Xe buýt rẽ sang một đường hẻo lánh một cái cái hẻm nhỏ, ở một tòa nhà to lớn sân rộng liền ngừng lại.
Sân là giả cổ cách thức, gạch xanh ngói xanh, ở từng mảng nhà cao tầng bên trong khá là điền viên cách điệu bộ dáng cổ xưa.
Sân chung quanh là nhiều căn biệt thự giả cổ, phía đối diện hắn là một lầu uống trà, vụn vặt lẻ tẻ có vài người ngồi đánh cờ thưởng thức trà.
Bất quá, Tạ Phi Thiên từ ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hướng bên này, ánh mắt sắt bén đánh giá quang sát hắn, những người này rất có thể chính là tinh anh trong Thanh Long bang, phụ trách đảm nhiệm bảo vệ an toàn nơi đây.
Sở Á Nam đem Tạ Phi Thiên vịn đi xuống, đưa tới cửa nói: "Ta còn phải đi một chuyến đến tổng bộ, ngươi đi vào trước đi, Hoa Đại Phu ở bên trong, để hắn trước tiên giúp ngươi xem một chút. Ta một hồi sẽ trở lại."
"Á Nam ta..." Tạ Phi Thiên còn muốn nói điều gì, Sở Á Nam đã ném hắn ở đó rồi.
Nhìn rời xe buýt chạy đi, Tạ Phi Thiên thở dài, hi vọng lão Đại ông nội vợ kia không có ở nhà là tốt rồi.
Tạ Phi Thiên đi đến trước một căn biệt phủ phong cách cổ xưa Sở Á Nam đã chỉ, một cách cửa gỗ to lớn, cẩn thận tìm một lần, nhưng không có tìm được chuông cửa, bất đắc dĩ, chỉ có thể nắm lấy trên cửa cái vòng được ngậm bởi đầu lân, như tay nắm cửa mà gõ "Bành bành" lên. ( mấy bộ phim trung quốc cổ thường thấy cái này cửa cổng hay có trên hai cách cửa hai cái đầu sư ngậm cái vòng, khách tới gõ gõ cái đó)
"Đến rồi đến rồi." Một người mặc áo khoác xanh ngắn, trong tay cầm theo một cái kéo lớn dụng cụ tỉa cây cảnh nhưng lại to hơn bình thường, là một ông già khoản tầm sáu mươi ra mở cửa, trên dưới quan sát tỉ mỉ Tạ Phi Thiên một phen, lúc này mới mở để hắn đi vào.
"chào ông cho hỏi, Hoa Đại Phu có ở đây không ạ?" Tạ Phi Thiên nhìn thấy ông lão kia đóng kín cửa xong quay đầu lại, liền hỏi.
"Ngươi bị thương sao? Nhanh, mau tới đây cho ta xem một chút." ông lão đầu nhìn Tạ Phi Thiên chân cột một cái tay áo xét ra cột vào vết thương đã hơi thấm máu ra ngoài, khuôn mặt đầy vẻ hưng phấn, ném cây kéo tỉa cây ra, xoa xoa hai tay nói.
Móa gì vậy ba, người ta bị thương, ngươi không biểu hiện một chút đồng tình thương cảm thì thôi đi, cũng không cần hưng phấn như vậy chứ? Có chút y đức có được hay không? Ta phải đánh giá một sao, Tạ Phi Thiên trong lòng nói thầm.
Theo ông lão đi tới một gian phòng, ông lão chỉ vào một cái ghế để Tạ Phi Thiên ngồi xuống."Nhanh, nhanh, mở ra cho ta xem một chút nào."
Tạ Phi Thiên giơ chân lên, đặt tại một cái ghế thấp có lẽ là ghế này công dụng cũng chính là đặc chân lên để đại phu kiểm tra, đưa tay bắt đầu cởi miếng vải quấn vào chân trên vết thương, chính là cái tay áo hắn xé ra buột vào. nguồn truyện tại truyenyy. com.
Tay áo vừa mới mở ra, một bên lão già đột nhiên vươn tay ra, kéo một cái dùng sức kéo chân hắn, đem cái kia băng vải kéo ra.
"Ôi..." Tạ Phi Thiên không nhịn được phát sinh kêu đau một tiếng kêu đau đớn, hung hăng chưỡi thầm lão già. "móa" vết thương không ở trên thân thể ngươi, ngươi không biết đau đúng hay không? Ngươi cũng phải nhẹ tay để bệnh nhân không đau đớn chứ.
Nhưng mà tên lão già kia đối với sự bất mãn của Tạ Phi Thiên dường như không hề hay biết.
Tay cầm cái kia tay áo dính đầy máu tươi, nâng ở trước mắt nhìn nhìn mắt tỏa ánh sáng, một bên xem một bên trong miệng còn chà chà có tiếng: "Sách, sách, đã lâu không nhìn thấy nhiều máu tươi như vậy, làm lòng ta lại phấn khích quá đi mất huhu.
Ai nha, cái này tay áo ah, chàng trai trẻ, dùng tay áo băng bó có phải thích cái tay áo, ngươi có muốn giữ lại cái tay áo không?"
Ta nhổ vào! Tạ Phi Thiên nghe được trong lòng một trận bực bội, nếu như không phải còn muốn hắn hỗ trợ xử lý vết thương, chỉ sợ lần này phải chửi ầm lên rồi.
Có ai nói như vậy không? Ta không tìm được băng vải nên phải xé cái tay áo chứ ai mà lại thích cái tay áo, ngươi có thể bớt khùng đi nha, nhạt quá rồi nốc vài chai nước mắn Phan Thiết đi.... Hắn thầm rủa trong lòng nhưng cũng chỉ có thể làm mặt vui cười.
"Không có, không có, lão đại phuà, ta bình thường vô cùng, không có thích nó." ngoài miệng vẫn cười cười giải đáp.
"Ừ, không có là tốt rồi, không có là tốt rồi." lão già vứt đi cái tay áo kia, lại nắm cái chân bị thương của Tạ Phi Thiên, kéo tới trước mặt nhìn vết thương cẩn thận tra xét.
"Tốt, tốt, tốt, vết thương không sâu lắm, độ dài vết thương bảy tám phân, máu ra rất nhiều, người trẻ tuổi, tinh lực rất sung túc nha?"
Lão già vừa nói, đột nhiên dùng sức ở phụ cận gần vết thương bấm một cái thật mạnh.
"Ối trời má..." Tạ Phi Thiên đau đến mức kêu to một tiếng, phản xạ có điều kiện dường như đem chân giật trở về, chỉ thấy cái kia vết thương đã không còn chảy máu, bị lão già bấm như thế, vết thương lại bắt đầu ồ ồ ạt máu ra. Máu đỏ tươi bành bạch rơi trên mặt đất, rất nhanh đã chảy một bãi nhỏ, rất ghê gớm dưới thềm.
"Mau mau, lấy ra đưa tới ta xem một chút" lão già lại nắm lấy chân Tạ Phi Thiên, kéo đến trước người hắn nhìn nhìn, còn bất chợt dùng tay đẩy ra miệng vết thương, tra xét tổn thương khẩu tình hình bên trong, cứ như vậy, Tạ Phi Thiên đau đến phải nhe răng trợn mắt kêu cha gọi mẹ.
"Tiểu tử, chỉ có ngần ấy tổn thương nhỏ xíu, hô to gọi nhỏ làm gì chứ?
Nhớ năm đó ta bị người ta đâm một dao vào bụng, ruột phèo đều chảy ra đống lớn, ta mặt cũng không nhăn một cái, lấy tay nhét vào lại, cầm lấy kiếm nhật đem cánh tay đối phương chặt xuống." lão già không hề có chút để ý đến sự đau đớn của Tạ Phi Thiên, một bên xem còn một bên còn chê chỉ trích, thế hệ thanh niên ngày nay yếu kém quá mức.
Ta XXX, sớm biết như vầy nói cái gì ta cũng không cần ngươi chưỡi trị! Tạ Phi Thiên ở trong lòng hối hận không thôi.
"Được rồi, nhận lấy đi này!" lão già hưng phấn nhìn hồi lâu, rốt cục như là đã thỏa mãn, buông chân Tạ Phi Thiên ra, nói.
"Ông không lên cho ta chút thuốc gì sao?" Tạ Phi Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh hỏi.
"Ta sẽ không cho thuốc!" lão già bĩu môi.
"Vậy muốn tiêm thuốc sao?"
"Ta cũng không tiêm thuốc."
"Vậy lão già ngài có phải là châm cứu hay không?" Tạ Phi Thiên nghĩ đến cổ lão như vầy chắc là y học cổ truyền châm cứu kỹ năng, cõi lòng đầy hi vọng mà hỏi.
"Châm cứu ta càng sẽ không làm!" lão già vẫy vẫy tay nói.
Tạ Phi Thiên nghi ngờ."Vậy ngài muốn làm sao giúp ta xử lý vết thương này?"
"Ai nói ta muốn giúp ngươi xử lý vết thương này? Chế tạo làm ta vết thương ta rất thành thạo, xử lý vết thương ta không biết gì cả."
"Sẽ không...gì hả? Nảy ngươi vừa nói là... giúp ta nhìn." Tạ Phi Thiên triệt để như nằm mộng, hồ đồ ngơ ngác xém khóc con mẹ nó luôn.
"Ta vừa nãy đã nhìn rồi mà? Cái kia dòng máu chảy ra thật là đẹp mắt, đã lâu ta chưa từng nhìn thấy rồi." Lão già một mặt bộ dáng nhớ lại xa xăm, ánh mắt còn vô tình hướng ra cửa sổ làm bộ cao thủ tịch mịch, trang bức ah.
Nhìn? Mới vừa mới như vậy coi vết thương nhưng là nhìn? Tạ Phi Thiên triệt để bối rối, đây chính là thầy thuốc giỏi trong miệng Sở Á Nam sao?
Giang hồ lang băm còn có thể đưa vào phương thuốc cao chó bôi trét hay đốt đốt uống uống gì đó? Còn hắn cứ như vậy đem vết thương của ta bới ra đến nổi máu me đầm đìa, mà chỉ để nhìn?
Được rồi, ta thừa nhận ngươi vừa nãy xác thực đã nhìnvết thương, hơn nữa còn nhìn rất cẩn thận! Tạ Phi Thiên nghĩ vừa nãy lão già ôm lấy chính mình vết thương xem đến nổi, lật cả miệng vết thương lên để xem. Nhớ lại hắn thầm rùng mình.
"Ngươi không phải là Hoa Đại Phu hả?" Tạ Phi Thiên thử thăm dò lão già hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Dĩ nhiên không phải!" lão già gương mặt thản nhiên đáp.
...
...
"Mẹ kiếp, khốn nạn lão già chết tiệt, ngươi không phải là đại phu không phải bác sĩ ngươi bới vết thương ra làm gì? Vết thương không ở trên thân thể ngươi ngươi không biết đau nhức là gì có đúng hay không? Nhìn, nhìn con mẹ ngươi à?" Tạ Phi Thiên hoàn toàn phát điên, hướng về phía lão già la mắng thậm tệ thật không phải lão già hắn đã quăng lão ra ngoài rồi.
"Ta... Ta chính là rất lâu chưa từng nhìn thấy vết thương, muốn nhìn nhìn một chút thôi mà...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.