Tiếng nước xối xả dày vò dăng dẳng cuối cùng kết thúc, cửa mở ra, người phụ nữ kia cầm váy vẩy vẩy nước, bước đi ra. Mắt nhìn chằm chằm Tạ Phi Thiên một hồi lâu, nhích lại gần, một bên ở vòi nước rửa tay, vừa lên tiếng nói: "Anh chàng đẹp trai, nhìn ngươi vẫn rất có cá tính nha, dùng cảnh phục lau tay. Đến công ty ta đi, làm thư ký riêng của ta thế nào?" miệng nàng ta còn liếm liếm cái môi. Tạ Phi Thiên nhìn trong tay mình quần áo cảnh sát, dở khóc dở cười. Thấy Tạ Phi Thiên không nói lời nào, người phụ nữ kia từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp, nắm lấy tay hắn nhét mạnh vào trong. "Nghĩ kỹ tới tìm ta. Nha?" người nàng ta hướng về Tạ Phi Thiên nghiêng nghiêng qua, còn cố ý cầm tay hắn kéo lại trước ngực đã xệ biến hình của nàng ta, sau đó sẽ bỏ thêm cái liết mắt đưa tình, lúc này mới xoay người uốn éo cái mông, "Khanh khách" cười đi ra. Tạ Phi Thiên buồn nôn hận không thể một đạp đạp bay nàng ta, xấu không phải là cái tội, cái tội là đã xấu mà còn vô sỉ như vậy? Nghe được Tạ Phi Thiên đóng cửa lại, bên trong Thượng Quan Đồng cũng không cố nhịn cười nữa."Anh chàng đẹp trai, nghĩ kỹ tới tìm ta, nha? Ha ha, cười chết ta rồi? Tạ Phi Thiên, ngươi vẫn đồng ý sao? Thế nào? Người phụ nữ kia có xinh đẹp hay không?" "Thượng Quan Đồng, ngươi có tin ta bỏ đi không? Dám chọc ta sao" Tạ Phi Thiên tức giận làm bộ muốn mở cửa bỏ đi, hù Thượng Quan Đồng một phát. "Đừng, đừng, Tạ Phi Thiên, ngươi mà đi, đừng trách ta trở mặt." Thượng Quan Đồng nghe tiếng Tạ Phi Thiên, đặt tay lên cánh cửa, nàng đúng là sợ hết hồn, chính mình lúc này toàn bộ thân thể trống trơn a, chỉ còn hai cái tiểu nội. "Hừ, trở mặt liền trở mặt, ôm ngươi hai bộ quần áo, ta cũng không tin ngươi dám đuổi theo." Tạ Phi Thiên nói. "Được rồi, được rồi, không nói giỡn, được chưa? Ngươi mau đưa quần áo cho ta." Thượng Quan Đồng sợ hết hồn, vừa nãy không biết sao lại tin hắn, bây giờ suy nghĩ lại. Quần áo của chính mình đều nằm trên tay hắn, nếu như hắn thật muốn chơi đùa mình, chính mình vẫn là người bị thua thiệt, vừa nãy làm sao không nghĩ tới chứ? Thấy Thượng Quan Đồng đã cầu xin tha thứ, Tạ Phi Thiên đương nhiên cũng không bỏ đi, đem quần áo đã khô đưa vào cho nàng, có vừa nãy người phụ nữ kia xông vào ai biết lát nữa có thêm vài người đi vào, phải nhanh nhanh. Đem quần áo của chính mình mặc trên người, Thượng Quan Đồng lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Quần áo tuy rằng vẫn chưa khô hoàn toàn, nhưng so với vừa nãy là thỏa mái hơn nhiều, càng quan trọng hơn là, sẽ không dính vào sát người, thì sẽ không có những ánh mắt sắc lang kia đi nhìn. "Thiên ca, sao ngươi lại tới đây?" Tạ Phi Thiên vừa cùng Thượng Quan Đồng đi vài bước ra ngoài nhà vệ sinh, một cái thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến. "Tên Béo, ngươi làm sao cũng ở nơi này? Ngươi buổi trưa không phải tham gia trận bóng rổ sao? Tay của ngươi làm sao vậy?" Tạ Phi Thiên nhìn tay trái đeo băng gạc, treo ở trên cổ Viên hạo, sợ hết hồn. Viên hạo ánh mắt hướng về Tạ Phi Thiên sao đó nhìn Thượng Quan Đồng một chút."Không có gì đâu ca." "Quang Đồng ngươi hãy đi trước đi, ta cùng tên Béo nói chuyện phiếm." Tạ Phi Thiên quay đầu nói với Thượng Quan Đồng. "Há, vậy các ngươi nói chuyện, ta đi xem xem Tiểu Nguyệt." Thượng Quan Đồng hiểu ý gật gật đầu, rời đi trước. "Thiên ca, ngươi lại chọc phải chuyện gì rồi hả?" Tên Béo nhìn Thượng Quan Đồng bóng lưng hỏi. "Tên Béo, ngươi tốt hơn ta sao? Ca là người tốt, lúc nào lại gây chuyện cơ chứ? Đừng nói chuyện ta, nói nhanh lên ngươi cánh tay bị sao thế?" "Thiên ca, đừng nói nữa, ta bị người khác chơi đểu." Viên hạo giận dữ nói. "Ai làm?" Tạ Phi Thiên âm thanh lạnh xuống. "Trưa hôm nay trận bóng rổ, ngươi không tới, chúng ta lại thua rồi." "Thua thì thua, ngươi mau nói cho ta biết ai chơi ngươi." "Tay ta là do lúc sáng chơi bóng, La Đào cùng Lý Tái hai người liên thủ chơi ta, một cái đem ta đụng ngã, một cái ở phía sau đá vào, cứ như vậy, xương tay ta nứt luôn." "Là cố tình hay là vô ý?" "Bọn họ từ lúc vào sân, liền nhìn chằm chằm ta, ở trên người ta liền phạm quy chơi xấu ba lần, ngươi nói đây là cố tình sao?" Viên hạo giọng căm hận nói. "Tên Béo, cái này thù ta nhất định chơi lại giúp ngươi. Ngươi biết bọn họ tại sao nhằm vào ngươi không?" Tạ Phi Thiên hỏi. "Ngươi còn không biết ta sao? Ta sẽ đi gây chuyện bọn hắn sao, chắc lại ghen tị nhan sắc ta? Bất quá, Thiên ca, ngươi cũng không thể lại đi đánh nhau, chờ chúng ta thi đại học xong rồi chơi, nếu như ngươi lại bị xử phạt, sẽ bị khai trừ, vậy ta liền rất có lỗi với ngươi." "Yên tâm, ta không sẽ đi tìm bọn hắn đánh nhau, thế nhưng cũng sẽ không buông tha bọn hắn. Tổn thương huynh đệ ta, Tạ Phi Thiên ta không buông tha người đó." Tạ Phi Thiên lạnh lùng nói. Lúc này, ở một góc trong quán rượu, La Đào cùng Lý Tái đang ngồi đối diện thạch Thiên Phàm, mặt mày hớn hở trước mặt thạch Thiên Phàm miêu tả lại sự việc vào buổi sáng đã chơi tên Béo Viên Hạo. "Thạch ca, ca không thấy, Viên Hạo cái tên lợn béo bị chúng ta chơi một phát, một đá đá gảy tay hắn biến dạng." Lý Tái nịn nọt hướng về thạch Thiên Phàm rót một ly rượu, hai tay bưng đến trước mặt Thạch Thiên Phàm. "Ý của các ngươi là, Tạ Phi Thiên hắn không sao hết?" Thạch Thiên Phàm ngạo nghễ tiếp nhận ly rượu, hơi nhíu nhíu mày nói. "Thạch ca, cái này thật sự không thể trách chúng ta ah, Tạ Phi Thiên hắn ngày hôm nay không có đến." La Đào vội vàng giải thích. "Ta muốn chính là Tạ Phi Thiên, còn tên mập mạp kia, hắn thì phụ họa thôi?" Thạch Thiên Phàm quát một cái đem trong ly rượu uống cạn, "Ầm" một tiếng để ở trên bàn, đứng lên, xoay người rời đi."Hai người các ngươi đều là rác rưởi!" Nghe được câu này, La Đào cùng Lý Tái vốn là đang cười lấy lòng mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, La Đào nhìn thạch Thiên Phàm bóng lưng đi ra, hàm răng đều cắn chặc tức giận, làm bộ như muốn nhào về phía thạch Thiên Phàm. Lý Tái thấy sợ hết hồn, kéo La Đào lại nói: "Đào ca, không thể." chỉ vào hai tên bảo vệ đứng ngay cửa ra vào. "Hừ, không phải là ỷ vào chính mình có người cha giàu có sao? Có gì đặc biệt?" La Đào cuối người phun mấy bãi nước bọt chưỡi "móa". Lý Tái thấy La Đào bình tĩnh lại, buông hắn ra chạy đuổi theo thạch Thiên Phàm "Thạch ca, ngươi xem tiền của chúng ta..." Thạch Thiên Phàm dừng bước, từ trong ví tiền lấy ra mấy tờ tiền, nhét vào tay Lý Tái "Cầm đi." "Thạch ca, chúng ta ước định, hơn số này chứ?" Lý Tái vẫn nhẹ nhàng hỏi. "Tên béo đáng chết kia, hắn cũng chỉ có giá trị cở này, số còn lại, các ngươi lúc nào đem Tạ Phi Thiên giải quyết. Lúc đó tới tìm ta. " Thạch Thiên Phàm giống như đuổi ruồi phất tay, đem Lý Tái đuổi đi. Lý Tái còn định theo nói gì đó, trước người liền xuất hiện hai cái vệ sĩ mặt dữ tợn chặn hắn lại. "Con mẹ nó, Tạ Phi Thiên, tiểu tử ngươi đúng là mạng lớn, ngươi lại tránh được một kiếp này. Bất quá, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu, ta sẽ phải cho ngươi bị đuổi khỏi trường học, dám đấu với ta, ta phải chơi chết ngươi". Thạch Thiên Phàm hung tợn nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]