Tại Bệnh viện số một thành phố, phòng bệnh 6011, trong đó chen chúc cả một đống thanh thiếu niên bộ dáng dân lăn lộn. Lúc này có đến bảy tám tên trong đám chân tay đều bó bột, vết thương đầy mình, nếu như Tạ Phi Thiên ở đây, tất nhiên có thể nhận ra đó là một đám côn đồ bị hắn đánh lăn lóc Hắc Hổ bang. "Lục ca, ngươi cảm thấy tốt hơn chưa?" Nằm phía trên giường là một tên đầu quấn băng gạc phủ kín mặt, há mồm gầm hét lên: "Mẹ nó, các ngươi tra ra tối hôm qua tên nhóc kia là ai chưa? Dám làm tóe mồm ta, ta không chặt tứ chi hắn, sẽ không gọi là Lục Hào! Ôi." Nhưng vừa mở miệng nói đã chạm đến vết thương, làm hắn đau đớn nhe răng trợn mắt cả nữa ngày cũng không khỏi. "Đúng vậy, Lục ca, cắt tay của hắn, đoạn chân của hắn, đạp hòn bi nhỏ của hắn, vì các huynh đệ báo thù! Mẹ nó, tên nhóc này ra tay quá ghê ôi chân của ta." Lục Hào vừa nói xong thì đã có tên đàn em theo trợ uy vuốt mông ngựa. "kêu gọi toàn bộ anh em giúp đỡ đi tìm, tìm được lập tức nói cho ta biết, ta muốn đích thân đi nện hắn!" Lục Hào khuôn mặt dữ tợn. "Đại ca, đã kêu người đi tìm" Hắc Hổ bang tất cả đang ráo riết đi tìm hung thủ, mà Tạ Phi Thiên người gây chuyện lại không hề biết gì, tuy rằng Thượng Quan Đồng đã từng nói cho hắn, nhưng hắn cho rằng chuyện xung đột giữa các bang phái. Hắn sao cũng không ngờ rằng tối hôm qua một đám ô hợp bị hắn vùng dập, chính là thiếu bang chủ Lục Hạo, của đại bang phái đứng nhì thành phố Hắc Hổ bang. ... "Tạ Phi Thiên, hai người các ngươi đừng quên trưa mai có trận đấu bóng rỗ nha, ngày mai lớp trưởng sẽ dẫn toàn bộ mỹ nữ trong lớp đến cổ vũ đấy." Mới vừa tan học, Lý Giang đã chạy tới trước bàn của Tạ Phi Thiên nhắc nhở về trận đấu ngày mai. "Oa, Âu Dương yên mỹ nữ đi sao? Tô Tiểu Thi có đi không vậy?" Viên Hạo ánh mắt nhìn tới Tô Tiểu Thi đang thu dọn sách vở nói. ánh mắt hắn nhìn hai tiểu bồn đào phập phồng nuốt nước miếng. "Tất nhiên là có rồi." "Oa, trong lòng ta đã tràng đầy sức mạnh haha! Rống!" Viên hạo gào khóc kêu lên. "Được rồi, mẹ nó, ba năm thua liên tiếp rồi, đợt này còn không thắng, sẽ bị cười thúi mũi!" Tạ Phi Thiên giận dữ nói. "Lý Giang, ngươi nghe được bên lớp kia là tên nào ra trận không?" Viên hạo hỏi. "Này còn phải hỏi sao? Ba năm qua có khi nào đổi, cũng năm tên cũ thôi?" "Không, lần này chỉ có La Đào, Lưu Hưng, Hắc Hùng, Lý Tái chỉ bốn tên." Lý Giang hồi đáp. "Bốn người? Mã Lôi tank không chơi sao?" "Nghe nói Mã Lôi mấy ngày trước bị xe tung, vẫn còn nằm trong bệnh viện. Người thứ năm bên họ đang bàn bạc đấy." "Oa, cơ hội tốt ah, Mã Lôi cái này tank trâu bò không ra sân, đúng là cơ hội cho chúng ta!" Tên Béo hưng phấn nói."Thiên ca, ngày ta đến tìm ngươi, cùng đi." "Mẹ kiếp, tốt cái gì? Ta còn muốn tìm cái kia Mã Lôi xả hận đây!" Tạ Phi Thiên nói. Trường học ở một góc: Thạch Thiên Phàm mỉm cười nhìn La Đào cùng Lý Tái trước mặt, tay trái cầm một sấp tiền năm trăm nghìn, ngón cái tay phải xoạt xoạt cọc tiền đùa dỡn. "Ngày mai các ngươi phải chơi chết tên Tạ Phi Thiên cùng tên béo Viên Hạo, nếu như có thể cho bọn chúng bị thương nhập viện hay tàn tật càng tốt, này ba triệu sẽ là của các ngươi." "Vâng, thạch ca yên tâm, chúng ta nhất định khiến hai tên đó bị thương." La Đào cười nịnh nọt thạch Thiên Phàm đưa tay lấy tiền, nhưng thạch Thiên Phàm rụt trở về. "Trước tiên trả cho các ngươi một triệu, số còn lại sao khi xong chuyện ta sẽ đưa nếu càng nặng ta có thể thưởng thêm." Thạch Thiên Phàm cười nói. Ngày hôm sau, thứ bảy, Tạ Phi Thiên nhớ tới trận đấu bóng rỗ vào lúc chín giờ, liền dậy sớm chứ không như thường ngày ngủ tới trưa. " Chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn, không còn ai cạnh bên em ngày mai, tạm biệt một tương lai, ngang trời,..." Chuông điện thoại di động vang lên, Tạ Phi Thiên lấy điện thoại ra. "Ta xuống liền, ngươi chờ một chút." Tạ Phi Thiên giọng hơi gắt nói. "Tạ Phi Thiên này, ngươi muốn đi đâu vậy?" Trong điện thoại nhưng truyền đến giọng con gái rất nữ tính, Tạ Phi Thiên sững sờ, không phải tên béo Viên Hạo? "Ngươi là ai vậy?" " ta là Cổ Tiểu Nguyệt, có nhớ ta không?" "Cổ Tiểu Nguyệt?" "Đúng, ta là biên tập viên "chuyện lạ đô thị", ngươi nhớ không? Chúng ta mới gặp nhau hai ngày trước đấy." "Cổ biên tập, à, nhớ ra rồi." trong đầu Tạ Phi Thiên hiện lên hình ảnh mỹ nhân tóc dài, hai mắt như một vũng hồ sâu lắp lánh. "Có chuyện gì sao?" "Ta muốn tìm ngươi tâm sự." "Hôm nay ta không rãnh, buổi sáng có trận đấu bóng rổ, ngày khác đi." "không ta không chịu ngày khác, ta vẫn ở đây, ngày hôm nay đi." Tạ Phi Thiên ứa mồ hôi, sao đại mỹ nữ lời nói dịu dàng, vừa đổi giọng lại như lưu manh? Thấy Tạ Phi Thiên nửa ngày không trả lời, Cổ Tiểu Nguyệt quả quyết nói: "Cứ như vậy đi, ta tới đón ngươi, chúng ta đi tán gẫu." "Không cần, ta cùng bạn đã hẹn nhau đi, đến nhà thể thao thành phố, ngươi cứ chạy tới đó đi." Tạ Phi Thiên từ chối. Dù sao cũng chả biết ta ở đâu. Tạ Phi Thiên cất điện thoại, cầm hộp sữa, với cái bánh mì tươi, vừa ăn vừa đi xuống lầu. "toe...toe..." Một tiếng kèn xe phía trước cửa kêu réo, liền làm cho lòng người mới sáng yên tĩnh lại phiền não. "Ai mất dạy vậy, mới sáng sớm, đứng trước nhà người ta bóp còi?" "Nhảm vờ nờ..., nha!" "Toe..toe..." Tiếng kèn vẫn vậy vang lên, chả thèm dừng. Tạ Xuân Yến mặt mày tức giận xông ra ngoài, coi như là nguơi siêu xe BMW, cũng không thể đứng trước tiệm người khác bóp còi in ỏi chứ? Tạ Phi Thiên vẫn đang gặm bánh mì, trong lòng tiếc thương cho người tài xế, mẹ ta oai hùng ta là hiểu rõ nhất. Tiếng còi xe đã ngừng lại, Tạ Xuân Yến cũng quay về rồi, khuôn mặt đầy ý cười, không có chút nào vẻ không thích. Chẳng lẽ là được vụ làm ăn to? Tạ Phi Thiên thầm nghĩ. "Phi Thiên, bên ngoài có người tìm ngươi, nhanh đi!" "Dạ, Mẹ, ta đi chơi bóng." Tạ Phi Thiên đáp một tiếng rồi bước ra cửa. "Chờ đã, này cầm năm trăm ngàn nam nhân ra đường cũng phải có chút tiền dằng túi chứ?" Tạ Phi Thiên sững sờ nhìn mẹ mình, chuyện gì đây? Trong ngày thường vẫn bảo mình phung phí, ngày hôm nay sao lại hào phóng như vậy? Tạ Phi Thiên biết trong nhà cũng không dư dã, cho nên đưa lại. "Mẹ, lần trước cho hai trăm còn chưa dùng." "kêu ngươi cầm thì cứ cầm, nói nhiều làm gì, ngươi một thằng đàn ông, ra ngoài ăn chơi để con gái trả sao?" Tạ Xuân Yến vẫn mạnh mẻ nhét tiền vào túi quần thể thao của Tạ Phi Thiên. Tạ Phi Thiên nghi ngờ nhìn lấy mẹ mình, sao tự nhiên nay tốt vậy, còn nói cái gì mình không hiểu? Ta Tạ Phi Thiên đường đường là nam tử hán, lúc nào ăn bám để con gái trả? "Mau đi đi" Tạ xuân Yến không để ý tới Tạ Phi Thiên ngạc nhiên, đẩy hắn đuổi ra khỏi nhà. Tạ Phi Thiên vừa ra khỏi nhà, suýt chút nữa đụng vào một chiếc BMW màu trắng. Đổ xe khiểu gì vậy che cả cửa tiệm người khác? Tạ Phi Thiên vừa muốn chưỡi cho một trận, cửa sổ xe liền từ từ hạ xuống, một cái mỹ nhân tóc dài xõa lên vai nói: "Tạ Phi Thiên, mau lên xe đi." Tạ Phi Thiên trợn tròn hai mắt, nhưng nàng kia lại đeo cái kính râm to che cả nữa mặt, Tạ Phi Thiên suy nghĩ cũng không nhớ ra là ai. "Ta là Cổ Tiểu Nguyệt." Đối phương nở nụ cười, duỗi tay tháo kính."Làm sao? Lạ lắm sao?" "Làm sao nàng biết ta sống ở đây?" "Ngươi là mục tiêu điều tra của ta, ta muốn biết, tất nhiên sẽ biết" Cổ Tiểu Nguyệt mặt tinh nghịch đáp lời. Tạ Phi Thiên nhìn nàng đôi mắt sâu không hiểu được, Tạ Phi Thiên dâng lên một trận ảo giác, cảm giác mình chính mình đều không có điều bí mật trước mặt nàng. "Ngươi còn là biên tập viên sao sao ngươi không đi làm thám tử luôn đi". Tạ Phi Thiên nhớ tới đã hẹn với tên mập, liền lấy điện thoại định gọi, thì phía sau liền truyền đến giọng Triệu Tử Tình: "Phi Thiên, bạn gái của ngươi sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]