Không biết có phải do Lương Sơ Lam không thể lập tức thích ứng với chuyện một người vốn luôn ngại ngùng thổ lộ tình cảm như mình mà hôm nay lại cứ thế thốt ra những lời tình cảm đó, hay là do chất cồn vừa mới uống vào nổi lên tác dụng làm nàng có chút mẫn cảm, da thịt trắng nõn trên mặt lẫn trên người dần dần nhiễm một tầng phấn hồng, giống như một ngọn núi băng bắt đầu chậm rãi hoà tan, tựa như sẽ chảy nước, trăm ngàn loại phong tình. Nhịp tim của Trần Mặc vì một câu nói kia mà biến thành đập như bay, cô cũng không biết một câu thổ lộ tình cảm lại có thể mang đến cảm giác như thế, quả nhiên cái gì hiếm thì quý mà. Lương Sơ Lam chưa bao giờ nói những lời đó, giờ chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu, trong lòng cô liền như có một sợi dây đàn đứt phựt một tiếng, làm chấn động tình yêu không cách nào che dấu được. "Vậy còn em, bình chân như vại thế, đã trải qua vạn bụi hoa rồi?" Không khí xấu hổ cùng việc Trần Mặc không hé răng nói một lời làm cho Lương Sơ Lam không thể không tự nói tiếp. Lời vừa ra khỏi miệng, ngữ khí sâu kín nghe vào tai thế nào lại có cảm giác ghen tuông, mà ngữ điệu kiểu ấy càng không giống nàng mọi ngày. Chỉ là khi nàng uống rượu sẽ nói nhiều hơn bình thường, nỗi nghi hoặc cùng hiếu kỳ lướt qua lý trí sẽ kiềm chế không được mà hỏi ra lời. Nếu đổi lại là dĩ vãng, vấn đề mẫn cảm lại tính toán chi li hẹp hòi như thế sợ là nàng sẽ cất dấu trong lòng chứ không trực tiếp thốt ra. Trần Mặc khựng lại, thu hồi ánh mắt kinh ngạc, nghe lời Lương Sơ Lam nói, trong đầu chợt vụt loé lên một thân ảnh như tia chớp, người con gái đã lâu không gặp kia, cô gái có khí chất băng lãnh cực kỳ giống Lương Sơ Lam, người mà bởi vì quan hệ của cha mẹ nên đã không còn gặp hơn mười mấy năm trời, cùng với cô gái mà ngày đó thoáng nhìn thấy ở dưới công ty của nhà họ Y. Muốn nói không có, trước đây quả thật cô từng có một tia ái mộ đối với cô gái kia, nhưng tình cảm đó đứt đoạn rất rõ ràng, sau khi chia ly cũng không còn liên quan nữa, ngay cả khi nhớ tới cũng chỉ trong thoáng chốc rất ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng nếu nói không có, vậy thì tình cảm đó tính là gì, tình đơn phương? Mà Trần Mặc lại bởi vì chuyện của Cảnh Đằng cũng chỉ tuỳ ý nói mấy câu, giờ bị hỏi vấn đề này, cô không biết nên đáp thế nào mới tốt. "Tôi nói trúng rồi?" Lương Sơ Lam cũng không ngờ một người quen thói dám ăn ngay nói thật như Trần Mặc sẽ toát ra tư thái của một cô gái mới lớn như thế, ngượng ngùng nhưng lại bởi vì uống rượu mà càng thêm quyến rũ động lòng người. Chẳng qua phản ứng đó không biết vì sao làm cho Lương Sơ Lam ngay cả được giáo dưỡng tốt cũng không ngăn cản được một ngọn lửa ghen tuông càng bùng cháy dữ dội trong nội tâm. "Không phải, hồi đó chỉ chơi đùa, thật sự không giống. Còn nghiêm túc thì là lần này, chỉ riêng với chị." "Ồ?! ~ Thế, nếu tôi không tin thì phải làm sao bây giờ?" Mặt Lương Sơ Lam hơi hồng lên, có nét không giống dĩ vãng, ngây thơ hỏi. Bởi vì nàng đột nhiên rất muốn truy hỏi, ép Trần Mặc đến một góc sáng sủa, cảm giác này thật giống như cần một câu hứa hẹn để dựa vào, dùng để tạo thành cái giá, chống đỡ thứ tình cảm khổng lồ này. "Chuyện đó! Chuyện đó sao có thể không tin được? Lần đầu tiên nắm tay là với chị, nụ hôn đầu tiên là của chị, những lời chị muốn nghe, đêm đầu tiên cũng sẽ trao cho chị mà!!!" Trần Mặc kích động, đặt ly rượu xuống, bởi vì hơi mạnh tay, ngay cả chất lỏng trong ly cũng sánh ra vài giọt. Rượu có một ưu việt thì đó chính là có thể thêm can đảm, hơn nữa Trần Mặc vốn cả người đều "gan", huống chi chỉ có hai người, những lời cấm kỵ nhất cũng vì muốn biểu lộ tâm ý mà dũng cảm nói ra. "...Nói không biết ngượng." Gò má Lương Sơ Lam nhanh chóng nhuốm rặng mây đỏ, từ mẫn cảm như "đêm đầu tiên" đó phun ra từ miệng Trần Mặc lại còn danh chính ngôn thuận như thế nữa, cứ như cô hoàn toàn không biết hàm nghĩa của nó vậy. Ngọn lửa không biết tên trong thân thể đột nhiên "xoẹt" một cái chạy trốn mất tiêu, thiêu đốt đầu quả tim, có cảm giác nóng đến sắp bỏng cháy đến nơi. "Chị nói không tin mà! Sự thật thì sao có thể không tin được! Hơn nữa những lời em nói đều thật lòng." Trần Mặc vòng qua bàn, trực tiếp đi đến bên cạnh Lương Sơ Lam, cách một cái bàn cũng thấy xa, cảm giác bắt không được này thật khó chịu, tình cảm bị phủ nhận thật sự tổn thương lòng người. Trần Mặc đột nhiên có xúc động muốn đào trái tim mình ra cho Lương Sơ Lam xem. "Chị nghe đi! Đây là âm thanh chân thật nhất." Trần Mặc bắt lấy tay Lương Sơ Lam, cũng bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của nàng, đem tay nàng đặt lên trên xương sườn của mình, cảm thụ nhịp đập trái tim ở sâu trong lồng ngực. Tay Lương Sơ Lam bị giữ chặt, khó tránh khỏi chạm đến khoả to tròn đứng thẳng kia, còn có nguồn nhiệt ấm áp nơi lòng bàn tay, cùng tiếng tim đập truyền lại. Đây là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, giống như trong lòng bàn tay có thêm một trái tim, mà hai người hoà thành một thể, từ nay về sau có được mạch đập giống nhau. Thời gian giống như ngừng lại trong khoảnh khắc. Những sợi tóc của Trần Mặc buông rủ, khẽ lướt qua đầu ngón tay thon gầy của Lương Sơ Lam, mà tay kia của Trần Mặc thì nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Con ngươi nhuốm men say mê li như nước mà cô chưa bao giờ thấy qua, mê người đến nỗi hoàn toàn không muốn bị ai khác nữa nhìn thấy. Trần Mặc cảm thấy nếu để ai đó chứng kiến thì mình sẽ bị dấm chua đầy trời nhấn chìm. Cô nhẹ nhàng giữ tay Lương Sơ Lam ấn xuống, chầm chậm đưa mặt tới gần, hô hấp không tự chủ được hỗn loạn, giống như một điệu khiêu vũ không có tiết tấu, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khuôn mặt vĩnh viễn thanh nhã của Lương Sơ Lam thật giống như vẽ nên một bức tranh thuỷ mặc, mà nét hồng vựng làm người ta mê say tựa như như đoá hoa đào điểm xuyết, muốn thoát ra khỏi nền giấy. "Tôi không tin, không tin...A" Lời đáp yếu ớt của Lương Sơ Lam đã không ngăn cản được Trần Mặc tới gần. Trần Mặc cúi đầu, trong nháy mắt đôi môi đầy đặn đã tới mũi Lương Sơ Lam, lả lướt mơn trớn chỗ tiếp giữa gọng kính, dụ hoặc tháo xuống thứ mà Lương Sơ Lam dùng để nhìn kia, ánh mắt nàng lập tức mất tiêu cự, nhãn thần mê man trêu chọc Trần Mặc một trận tâm viên ý mãn. Ban đêm yên tĩnh cùng căn phòng trống trải làm nổi bật tiếng tim đập hỗn loạn lại mãnh liệt của hai người, bởi vì chất cồn mà tiếng hít thở nặng nề mang theo nhân tố thân mật toát ra trong không khí quẩn quanh mình. Trần Mặc vươn đầu lưỡi, dọc theo sống mũi cao thẳng của Lương Sơ Lam đảo xuống. Bốn môi chưa chạm vào nhau, lại chỉ dựa vào đầu lưỡi liền đẩy ra khớp hàm của Lương Sơ Lam, trực tiếp tiến nhập vườn hoa mê người. "Uhm ~" Cảm giác này giống như bị một đầu lưỡi khác nắm trong tay, Trần Mặc luôn hiểu nên làm thế nào để khơi dậy dục vọng được che dấu sâu đậm trong lòng Lương Sơ Lam. Phiến môi không chặt chẽ tiếp xúc, chỉ khi có khi không đụng khẽ cùng sự ma sát nhỏ vụn, so với một nụ hôn chân chính càng khơi gợi lòng người. Nửa đoán trước lại không chiếm được, tưởng xâm nhập mà lại do dự không tiến công. Lương Sơ Lam chỉ có thể ôn nhu ngậm lấy, ôn nhu bị chiếm đoạt. Đầu lưỡi Trần Mặc sinh động ở trong khoang miệng Lương Sơ Lam, như một con rắn nhỏ chạy loạn, cọ sát với đầu lưỡi Lương Sơ Lam, dây dưa, hoà quyện mật ngọt trong miệng hai người, thầm thì thứ tình yêu chân thật nhất. Vị trí của hai người lặng yên phát sinh biến hoá. Bàn tay Lương Sơ Lam nghe lời quấn lên vòng eo mảnh khảnh của Trần Mặc, mà nàng ngẩng đầu làm cho cái cổ tuyết trắng xinh đẹp như thiên nga hoàn toàn bại lộ trong không khí. Ngón tay Trần Mặc luồn vào mái tóc Lương Sơ Lam, nhẹ nhàng ấn cái ót của nàng, cảm giác xôn xao trong lòng lại bùng lên mãnh liệt. Người con gái này rốt cục có mị lực gì, thế nhưng có thể làm cho mình cả người như bốc hoả, chỉ thầm nghĩ muốn vì nàng hoàn toàn thiêu đốt một hồi. Không khí chung quanh dần dần loãng, ngọn đèn hôn ám giống như kích thích công phá phòng tuyến cuối cùng của hai người, giống như tuyến phòng thủ Maginot (1),vốn tưởng kiên cố không thể phá, nhưng thực tế lại không cần tốn nhiều sức liền có thể làm cho nó trực tiếp tước vũ khí đầu hàng, quỳ gối dưới ôn nhu. Một nụ hôn lâu dài mà khiêu khích làm cho máu trong người Lương Sơ Lam đều vọt lên đại não, mà khi nàng choàng mở mắt, đập vào mắt chính là bộ ngực phát dục tương đối tốt của Trần Mặc cùng ánh mắt hàm chứa xuân thuỷ, dáng vẻ lả lơi tuyệt sắc, thật sự làm cho người ta không thể không thương, không thể không đau lòng. Trần Mặc bưng ly rượu trước mặt Lương Sơ Lam lên, một ngụm đổ vào khoang miệng mình, sau đó lập tức trực tiếp áp lấy miệng Lương Sơ Lam, bắt đầu chậm rãi truyền vào miệng nàng. Lương Sơ Lam thật không ngờ Trần Mặc sẽ làm thế, mở to hai mắt nhìn bộ dáng hưởng thụ của cô, giữa hai làn môi hương rượu nồng đậm mang theo men say thấm vào ruột gan, còn có vẻ mặt điên cuồng như quyến luyến mang theo vẻ liều lĩnh nồng nhiệt của Trần Mặc cũng đồng thời rót vào đáy lòng nàng. Linh hồn xao động như muốn phá kén mà ra, một tầng cửa ải cuối cùng kia, thủ vệ nơi đó giống như đã không thể làm gì để cố thủ cho toà thành trì này. Lương Sơ Lam gần như đã thấy được bộ dáng mình bị luân hãm, dần dần bị dòng rượu ngọt nóng bỏng ấy đem lí trí vứt qua sau đầu. Hương vị ngọt ngào cùng cực nóng nơi đầu lưỡi truyền lại, Trần Mặc dẫn đường cho Lương Sơ Lam, lôi kéo, vội vàng lại ôn nhu đến đòi mạng. Chất cồn xông lên não làm đầu óc choáng váng, khiến cho Lương Sơ Lam đã không còn khả năng tự hỏi, hai tay ôm chặt Trần Mặc giống như một cọng cỏ cứu mạng, tựa hồ chỉ cần buông tay sẽ chết chìm trong phong tình say đắm lòng người. Nụ hôn đong đầy ngưỡng mộ nhuộm đẫm sự xâm nhập bá đạo chưa từng có, sức lực trên tay càng mạnh, trong tâm lý có một thứ thần phục không rõ tên, làm cho Lương Sơ Lam sủng nịnh, tuỳ ý để Trần Mặc quá phận mơn trớn đùa nghịch. Cảm giác ướt át, bờ môi mềm mại liếm mút, hết thảy đều mang theo men say tươi đẹp, làm cho người ta luyến tiếc rời đi. Chỉ có sợi chỉ bạc nơi khoé miệng còn ẩn ẩn lộ ra kích tình vừa rồi, việc Trần Mặc thu lại đầu lưỡi và rượu đã tiến nhập vào bụng đều làm cho Lương Sơ Lam mặt đỏ tim đập không thôi. "Lam ~" Tiếng gọi ngọt ngào quyến rũ phát ra từ miệng Trần Mặc, Lương Sơ Lam cảm thấy trái tim mình đập lỡ một nhịp, hơi thở ấm áp phả lên mặt còn mang theo hương vị của chính mình, tâm tình nửa như ngượng ngùng nửa lại buông thả rất mâu thuẫn với nhau, tra tấn nhau. "Chị đã chuẩn bị sẵn sàng để trao bản thân mình cho em chưa? Nếu chưa, em có thể chờ, thật đó." Trần Mặc nâng mặt Lương Sơ Lam lên, từ trên cao nhìn xuống, sự rung động ánh lên trong đáy mắt cùng sự chân thành rõ ràng đến vậy. Về sau cô cực kỳ sùng bái mình ngày hôm đó, không biết bản thân đã dùng tâm tình gì để cố gắng kiềm chế dục vọng mênh mông dâng tràn, phun ra mấy câu đó, nói những lời trái lương tâm đến tận cùng. Chẳng qua cô là người có hai tính cách như vậy đó, cực kỳ tôn trọng cũng cực kỳ phóng túng làm càn. Cô vĩnh viễn có thể trực tiếp hôn Lương Sơ Lam, nhưng cũng không dám ở dưới tình huống khi nàng chưa đồng ý mà vượt thêm nửa bước. Có lẽ lần đó lúc ở Hải Nam, hậu quả khi làm bậy cùng nỗi đau lòng làm cho Trần Mặc ít nhiều có chút cố kỵ. Nhưng đầu ngón tay quấn quanh ngón tay Lương Sơ Lam, độ ấm trên mặt kịch liệt tăng lên, cảm giác cả người hít thở không thông đang nhắc nhở cô rằng thân thể cần được giải phóng. Cô đang đợi đáp án của Lương Sơ Lam, kết quả hy vọng cùng mất mát cứ luân phiên trình diễn màn đại chiến PK trong lòng Trần Mặc. Chỉ một câu nói thôi, lại cầm giữ vé vào cửa thiên đường. Hết chương 54 ——————————————- Chú thích (1) Tuyến phòng thủ Maginot: lấy tên của bộ trưởng quốc phòng Pháp André Maginot, là một công trình quân sự xây dựng dọc biên giới Pháp-Đức và Pháp-Ý với mục đích bảo vệ lãnh thổ Pháp sau kinh nghiệm của Chiến tranh thế giới thứ nhất. Tuyến phòng thủ gồm các tường thành bê tông với nhiều ụ chống tăng, lô cốt đại bác, ổ súng máy và đồn quân sự. . Truyện Điền Văn Theo kế hoạch an ninh quốc gia của Pháp lúc này thì tường Maginot sẽ làm chậm bước tấn công của quân địch tạo đủ thời gian để lực lượng từ trung ương kéo ra, đồng thời buộc quân địch phải tấn công nước Bỉ trung lập nếu muốn kéo qua biên giới. Quân Pháp từng đạt thắng lợi nhờ chiến thuật đánh cầm cự trong thế chiến thứ nhất, do đó tường Maginot được thiết kế theo khuynh hướng chiến thuật này. Trên thực tế đây là một sai lầm lớn vì năm 1940 Đức vẫn tấn công Bỉ, chọc ngang sườn của tuyến Maginot và tiến sang dễ dàng. Phòng tuyến Maginot dừng lại tại biên giới Pháp-Bỉ nhưng có nối liền với tường phòng thủ của Bỉ, với điểm cầm cự mạnh nhất tại đồn Eben-Emael. Quân Đức Quốc xã tấn công vào ngay điểm mạnh nhất này bằng lính dù và pháo kích. Trong vòng hai ngày thì tường phòng thủ vỡ và cuộc xâm chiếm Pháp bắt đầu. (nguồn: wiki) - ------------------------------ Bách Linh: Cảnh H chắc cũng còn lâu mới tới:))) Tui nói cho mấy người nghe, mấy cái kiểu hôn vờn qua vờn lại rồi tim đập bình bịch, mặt nóng lên, như si như say, rồi mấy lời tình tứ, vân vân và mây mây này á, chỉ áp dụng cho mấy đôi đang thả thính nhau, hoặc mới quen thui, chứ như tui vs chị nhà ấy á, toàn quay ra đạp mông nhau hay úp sọt nhau rồi ngồi cười như 2 con điên ấy, ko thấy lãng mạn đâu mà chỉ thấy toàn lãng xẹt (ノ`□')ノ⌒┻━┻
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]