Trần Mặc trở lại phòng một mực quấy rối, cố tình gây sự chú ý với Sam và Lôi Lôi, nhận được lại là hai cặp mắt coi thường cộng thêm một chút bực tức. 
Vốn định kể cho Hạ Đông Noãn nghe tin tức tốt đẹp là mình và Lương Sơ Lam lại tiến thêm một bước nữa, nhưng đợi cho đến khi đèn ngủ đều tắt hết lại vẫn không thấy Hạ Đông Noãn về, gọi điện thoại cũng không có người nghe, thế là cứ vậy nắm chặt di động ngủ thiếp đi. 
Thẳng đến khi Hạ Đông Noãn lê tấm thân mệt mỏi của mình trở về thì trời đã tờ mờ sáng. Trong phòng mọi người đều ngủ say, Trần Mặc lại nắm di động, khuôn mặt vương nụ cười mơ hồ, cũng không biết đang có mộng đẹp gì. Chỉ là, giờ khắc này Hạ Đông Noãn lại không có thời gian quản chuyện của Trần Mặc, việc xảy ra lúc chiều và hồi tối đã đủ khiến nàng sứt đầu mẻ trán rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc chứ càng khỏi nói tới việc đi tò mò mấy thứ linh tinh trong đầu Trần Mặc. 
Mệt mỏi suốt một ngày, Hạ Đông Noãn cực kỳ mệt mỏi, cởi quần áo ra liền đổ gục lên giường, muốn tranh thủ khẩn trương chợp mắt mấy tiếng trước khi đi học. Chẳng qua, Hạ Đông Noãn phát hiện dù mình cố thế nào cũng đều không ngủ yên, cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ. 
Trong mơ, Y Vận Hàm mặc một thân đồ trắng, đánh đàn dương cầm, thế nhưng lại bỏ đi vẻ mị hoặc như hồ ly tinh vốn có, giống một vị tiên tử tuyệt trần, khiến Hạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-yeu-tang-da/1364797/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.