Chương trước
Chương sau
Trên đời đúng là có những chuyện bi ai mà lại trùng hợp như thế, Hạ Đông Noãn vốn chẳng định lấy lớp của Lương Sơ Lam thế mà lại dở sống sở chết sao đấy chiếm được một chỗ cuối cùng, kết quả liền đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Trần Mặc vang vọng khắp phòng máy tính, đáng sợ tới mức doạ những người đang chọn lớp nghĩ không hiểu cô nương này có phải bị cuộc chọn lớp kích thích đến điên rồi không.
"Tiểu Noãn ah! Cậu nói xem sao tôi lại khổ đến vậy chứ! Ba học kỳ đều không lấy được lớp, thế này thật đúng là phải cùng họ với cậu mất thôi! Hơn nữa chờ đến lúc tôi lấy được lớp thì con của Lương Sơ Lam cũng biết gọi mẹ mất rồi!"
"Sax...có cần khoa trương thế không?" Nghe Trần Mặc tưởng tượng vớ vẩn thế, Hạ Đông Noãn thật ra lại kỳ quái cảm thấy từ khi nào mình lại may mắn thế, dĩ nhiên lại là học sinh cuối cùng được nhận vào, thật không biết trừ Trần Mặc ra, mình đã "giết chết" bao nhiêu trai lẫn gái si mê Lương Sơ Lam nữa.
"Đúng rồi! Tiểu Noãn Noãn!...Tôi có ý này!" Trần Mặc đột nhiên trở nên phong tình vạn chủng, ánh mắt ẩn tình, nũng nịu gọi tên Hạ Đông Noãn, còn dùng điệp từ ghê tởm nữa, khiến Hạ Đông Noãn sợ tới mức nổi da gà, kết luận rằng chắc chắn Trần Mặc lại có ý tưởng ngu ngốc gì đó.
"Đừng, kiềm chế chút đi, có chuyện gì thì đứng đắn nói, cậu như vậy khiến tôi sợ nửa đêm gặp ác mộng lắm!"
"Đồ đáng ghét, cậu nghĩ đi, giáo sư cũng không biết hai chúng ta là ai, vậy mình đổi lớp với nhau được không? Lớp tôi lấy cũng không tệ, cũng là mỹ nữ, dù sao cậu không có hứng thú, ai dạy đều như nhau cả, hơn nữa lại là khoá tự chọn, cuối kỳ cũng chỉ cần nộp một bài luận văn, cho dù thi cũng không cần xem thẻ sinh viên! Chúng ta diễn một vở 'ly miêu hoán thái tử' nhé?"
"Trời, thế cũng được hả?"
Vì được học lớp của Lương Sơ Lam, Trần Mặc thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả biện pháp này cũng đề ra. Bất quá Hạ Đông Noãn nghĩ lại, như vậy hình như cũng có thể, trọng điểm là nhìn bộ dáng tích cực của Trần Mặc, hẳn là không cần lo tới việc chấm điểm chuyên cần, nhưng mà, một người luôn coi như quy củ là Hạ Đông Noãn vẫn cứ cảm thấy có chút vấn đề.
"Tiểu Noãn Noãn, tiểu Noãn Noãn, cậu đồng ý đi mà! Cùng lắm thì, lần trước cậu nhìn trúng sợi dây chuyền kia, tôi mua cho cậu!" Trần Mặc lôi kéo tay Hạ Đông Noãn làm nũng, lòng lại thầm chảy máu, cái vòng cổ kia cũng thật không rẻ gì, có điều vì Lương Sơ Lam thì cũng bất chấp giá nào, không phải chỉ là siết chặt thắt lưng ít mua vài bộ quần áo thôi sao, nhịn!
"Đừng lắc nữa, não sắp rớt ra rồi này...Tôi sẽ nghĩ lại sẽ nghĩ lại." Kỳ thật trong lòng Hạ Đông Noãn đã sớm đồng ý với Trần Mặc, chỉ là khi thấy vẻ mặt cô gái từ trước tới giờ chỉ biết bắt nạt mình giờ lại đầy lấy lòng cùng uỷ khuất với ánh nhìn trông mong thế liền nảy sinh hứng thú xấu xa, muốn trêu chọc một phen.
"Hạ Đông Noãn!!! Thứ nhất, tôi lắc tay cậu, nếu não cậu bị sao thì trừ phi óc cậu sinh ra trong lòng bàn tay. Thứ hai, thế này rồi còn gì phải nghĩ nữa? Tôi đã dùng đến cả đòn sát thủ rồi, chẳng lẽ cậu còn không mau mau thuận theo ý dân mà đầu hàng sao? Tình bạn cùng phòng của chúng ta sâu đậm như vậy cơ mà!" Công phu miệng lợi của Trần Mặc rất lợi hại, Hạ Đông Noãn đương nhiên không cãi lại cô, nhưng mà tóm lấy lời uy hiếp của Trần Mặc, Hạ Đông Noãn cũng không phải đồ ngốc, thấy tốt hãy nhận, dù sao mình cũng không mệt, nói không chừng còn có thể nhận được danh hiệu chuyên cần, cớ sao lại không làm.
"Được rồi được rồi, Mặc Mặc, trêu cậu chút thôi, vậy đổi đi! Có điều cậu phải hứa chắc chắn sẽ không bị người ta phát hiện!"
"Yes, madam! Tiểu Noãn, cậu tốt nhất! Muah ~" Thấy nguyện vọng của mình trở thành sự thật, Trần Mặc cao hứng ôm Hạ Đông Noãn hung hăng hôn một cái, nhất thời nỗi đau cắt da cắt thịt vì tốn tiền cho cái dây chuyền kia cũng bị quẳng qua một bên trước. Vừa nghĩ đến việc sau cuối tuần có thể theo sự sắp xếp giáo sư của trường mà nhìn thấy Lương Sơ Lam ở ngay tiết đầu tiên, Trần Mặc liền cảm thấy mình ngay cả nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
"Nước miếng nước miếng! Ghê quá đi!" Hạ Đông Noãn ngăn cản Trần Mặc đã hoàn toàn hưng phấn đến điên rồi tiến thêm một bước làm ra hành động thân mật gì đó, thực ra không phải cảm thấy nước miếng của Mặc Mặc ghê tởm, chỉ là Hạ Đông Noãn không quen tiếp xúc tay chân với người khác, ngay cả cha mẹ cũng cực hiếm khi ôm, hôn hai má, mà những hành vi này cũng đều thuộc loại chỉ có lúc sinh nhật một năm một lần bắt đầu từ sau mười lăm tuổi mới có. Cho nên, ôm cùng nắm tay Trần Mặc đã là giới hạn lớn nhất của nàng, với người khác thì đừng nói là nắm tay, cho dù đến gần một chút thì Hạ Đông Noãn cũng đã cảm thấy hít thở không thông.
"Được rồi, tiểu Noãn Noãn thân yêu của mình, chúng ta về đi! Tôi hát cho cậu nghe!"
"Cậu cứ như thường đi, đừng gọi ghê tởm như thế, tôi sắp phun cả cơm ra rồi đây này, hơn nữa tôi mệt chết mất, cậu để cho tôi ngủ đi!"
"Thực không có tinh thần gì cả, đồ đầu gỗ nhà cậu, chỉ biết ngủ thôi, ngủ có thể tìm được người làm bạn đời à? Hay là có thể trở thành tỉ phú!" Trần Mặc bị tạt một chậu nước lạnh đến tức gần chết, mình nói thế nào cũng là một tiểu mỹ nhân như hoa làm nũng, thế mà cậu ta lại thờ ơ, một chút chờ mong cũng không có, thật sự là một ứng cử viên ni cô tuyệt vời.
"Nói vậy cũng đúng, trong mộng đều có nhan như ngọc [1], trong mộng đều có Hoàng kim ốc [2]!" Hạ Đông Noãn nhất thời quật khởi, hiếm hoi bật lại vài câu.
"Với trình độ ngữ văn cao cấp của cậu thì cứ coi là thế đi, không lảm nhảm với cậu nữa, tôi cũng muốn nghỉ ngơi, còn phải trang điểm cẩn thận, nghĩ lại xem phải làm cách nào mới 'tóm' được Lương Sơ Lam!"
"Sax, thì ra là cậu có ý đồ với Lương Sơ Lam? Sao chưa từng nghe cậu nói tới?"
Hạ Đông Noãn bị lời nói rành mạch của Trần Mặc doạ nhảy dựng, đồng tính luyến lái lại còn cô trò yêu nhau, Mặc Mặc là muốn thăng cấp tình yêu cấm kỵ càng thêm cấm kỵ nữa đây mà!
"Nói với cậu thì có ích gì! Cái tên Lương Sơ Lam đã nói tới mấy trăm lần với cậu rồi, tối còn không phải hỏi tôi người đó là ai sao! Tôi cũng không rảnh cứ giải thích đi giải thích lại với một bà già trí nhớ kém!"
"Thế đến lúc đó đừng đâm phải núi băng nhé, giống tàu Titanic chìm luôn ấy!" Hạ Đông Noãn vẻ mặt khinh thường nhìn Trần Mặc. Kỳ thật nàng cũng có tư tâm, nàng thật sự coi Trần Mặc là bạn bè nên mới có thể nói như vậy, dù sao qua lời Trần Mặc nói, Lương Sơ Lam cũng không phải một giáo sư bình dị gần gũi, ngược lại tính cách có chỗ giống mình, cũng chính là dạng "băng sơn" như tục ngữ nói. Trần Mặc rất khá, nhưng nếu Lương Sơ Lam không thích con gái, không cách nào nảy sinh tình yêu với Trần Mặc, nhiều nhất chỉ là khen ngợi cùng yêu thích thì có cố gắng thế nào cũng đều vô dụng. Hạ Đông Noãn thực lòng không muốn Trần Mặc bị tổn thương.
Trần Mặc đang chìm đắm trong nỗi sung sướng của riêng mình căn bản không nghe được Hạ Đông Noãn đang nói gì, khẽ cười, dọc đường đi lôi kéo Hạ Đông Noãn đi theo hình chữ S. Hạ Đông Noãn lại thầm lo lắng cho Trần Mặc, còn chưa gặp mặt, ngay cả bạn bè đều chưa phải mà đã có thể vui đến vậy, thế thì nếu bị từ chối chẳng phải sẽ bị tổn thương chết mất sao. Có điều việc này đã không phải thứ Hạ Đông Noãn có thể nắm chắc được, việc nàng có thể làm chính là làm điều một người bạn thân chân chính nên làm, duy trì một cái cảng tránh gió cuối cùng. Chỉ là, nàng thật không ngờ, có một ngày nàng cũng sẽ chân tay luống cuống nằm trong lòng Trần Mặc gào khóc. Mà tình yêu, cũng vĩnh viễn không đơn giản lại thuần tuý như tưởng tượng, nếu không lại như thế nào sẽ có nhiều nỗi bi thương khắc trong lòng vô số người, vĩnh viễn không thể khép lại đây?!
Thời gian qua mau như nước chảy. Trần Mặc bận rộn công việc của hội học sinh, chào đón tân sinh viên năm nhất đến tiệc tối cùng chiêu sinh thành viên mới vào hội, đồng thời cũng lòng tràn đầy chờ mong đợi nhập học. Mà Hạ Đông Noãn tự nhiên ngủ sớm dậy sớm thân thể khoẻ mạnh, trừ ngẫu nhiên gọi cho cha mẹ ra thì chính là bị Trần Mặc ép đi tới hội học sinh làm cu li miễn phí. Thật ra phần lớn thời gian là đi ra mặt tiền chỗ Trần Mặc, chỉ cần ngồi ở vị trí cố vấn là được. Án theo lời Trần Mặc nói, bộ dáng loli như thế mà không hấp dẫn được vài tên nam sinh trào dâng ý muốn bảo vệ thì quả thực phải giậm chân giận dữ.
Không ngoài dự liệu, mị lực của Hạ Đông Noãn và Trần Mặc quả thực rất lớn, khoa Tuyên Truyền gần như trở thành ngành được báo danh nhiều nhất, hai đại mỹ nữ thay phiên nhau ngồi đó, hấp dẫn không ít đàn em tới, mấy nam sinh bị phái đi trông coi ngành của mình cũng đều rục rịch, nếu không phải có nhiệm vụ thì khẳng định đã xông tới tiếp cận các nàng trước tiên. Mà ngay lúc còn cách ngày chấm dứt tuyển tân sinh viên một ngày, Trần Mặc đáng lẽ bận chết được dĩ nhiên ngồi trong phòng, còn nhìn gương chậm rãi vẽ mi!
Việc này ở trong mắt Hạ Đông Noãn có một vẻ quỷ dị nói không nên lời. Nếu không biết buổi tối còn phải đến lớp của Lương Sơ Lam, nàng nhất định cho rằng Trần Mặc bị quỷ nhập thân, bởi nàng biết Trần Mặc giống mình, đều thích mặt mộc. Trang điểm này nọ, bình thường rất tốn thời gian không nói, đó cũng là một chuyện có tính phiêu lưu cao nữa. Có một lần trên đường nhìn thấy một nữ sinh đánh phấn màu khói, khiến Trần Mặc cùng Hạ Đông Noãn cười suốt một ngày, bởi vì các nàng cảm thấy nữ sinh kia nhìn qua rất giống như mới chạy trốn từ hiện trường đánh bom ra. Cho nên tình hình chung là nếu không phải lên sân khấu biểu diễn thì hai người đều không trang điểm, nhiều nhất chính là mùa hè thoa kem chống nắng, mùa đông bôi kem dưỡng da gì đó. Mà càng như thế, làn da hai người lại đều căng mềm đến sắp chảy nước. Nếu biết hai người không dùng mỹ phẩm gì cũng có thể mịn màng như tuyết vậy thì những cô gái ngày ngày trát lên mặt mấy tầng son phấn thật sự sẽ bị tức chết mất.
"Tiểu Noãn, nhìn giúp tôi xem, mắt thế nào?"
"Tiểu Noãn, cậu cảm thấy quần áo và giày của tôi trông hợp không?"
"Tiểu Noãn......"
"Tiểu Noãn......"
"Bà cô của tôi, cậu đây là muốn chọc tôi điên hả? Hôm nay cậu đã hỏi tôi tới mười tám lần rồi đó! Nói thật, giờ cậu mặc thế này ra ngoài, lập tức sẽ có nam sinh phun máu mũi, cậu tin không? Không tin cậu có thể ra ngoài thử xem. Từ khi nào lại trở nên mất tự tin vậy, cậu nhìn mình trong gương kìa, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, quả thực chính là bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn. Cậu còn khẩn trương cái gì nữa hả?" Hạ Đông Noãn thật sự chịu không nổi bộ dáng cứ chốc lại đột ngột hỏi thế của Trần Mặc, liền nói thật lòng. Mắt liếc nhìn bộ dáng Trần Mặc trang điểm trang nhã, liền ngay cả người băng sơn tâm như chỉ thuỷ như Hạ Đông Noãn đều cảm thấy kinh diễm.
Mi mắt đánh phấn màu đất vàng nhạt, kẻ mắt vừa đủ tô quanh đôi mắt to mê người của Trần Mặc, ánh mắt mị hoặc ẩn tình, như thể có nước. Trên da thịt trắng nõn sau khi bôi một lớp kem BB lại càng thêm mềm mại nhẵn nhụi, thực thôi thúc người ta muốn vuốt ve. Son dưỡng môi vị trái cây phủ lên đôi môi căng mọng một lớp trong suốt, như món thạch đông lạnh làm người ta muốn âu yếm. Quần áo trên người lại gợi cảm khiến người ta bốc hoả, áo cánh dơi khiến xương quai xanh hoàn mỹ của Trần Mặc được lộ ra không sót chút nào, dáng người tỉ lệ hoàng kim, phối hợp với quần soóc cùng giày cao gót, hơn nữa kết hợp với biểu tình quyến rũ, đường đường chính là một hoạ thuỷ tái thế. Nếu đàn ông thấy một mỹ nữ như vậy, còn không lập tức sán lại.
"Được rồi, nếu tiểu Noãn đã nói tốt thì cứ vậy đi. Tôi đi đây." Nghe được Hạ Đông Noãn đánh giá, Trần Mặc yên tâm, thực ra không phải không tự tin với bộ dáng của mình, chỉ là vì muốn lưu lại một ấn tượng hoàn mỹ cho Lương Sơ Lam mà thôi, không phải nói ấn tượng đầu tiên rất quan trọng sao!
Trần Mặc cầm túi, đạp gót sen mà đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên quẳng cho Hạ Đông Noãn một nụ hôn gió chân thành, trực tiếp nhìn thấy Hạ Đông Noãn rùng mình ghê tởm. Đương nhiên cũng chỉ có nàng mới không thèm để ý đến phong tình của Trần Mặc như vậy, nếu đổi lại là tên đàn ông nào đó thì chỉ sợ đều đã bị quyến rũ đến chân nhũn cả rồi.
Trần Mặc đi tới lớp sớm, chọn một vị trí gần cửa sổ, như thế không ngại nàng mê gái ngắm Lương Sơ Lam thì cũng sẽ không quá rõ ràng, thế hẳn có thể lưu lại một ấn tượng tốt. Vì có thể đạt được hảo cảm của Lương Sơ Lam, Trần Mặc đã lo lắng chu toàn mọi mặt.
Chán chết không có gì làm, cô bắt đầu ngẩn người với bảng đen, đột nhiên nhớ tới lần đó tình cờ gặp gỡ Lương Sơ Lam, sau đó len lén theo đuôi nàng.
Hết chương 2
———————————-
[1] trích trong câu "thư trung hữu nữ nhan như ngọc" nghĩa là "trong sách vở có người con gái đẹp như ngọc" trong bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng.
[2] Hoàng Kim ốc: đại loại là từ tích "Kim ốc tàng kiều". Vua Hán Vũ Đế hứa với người chị họ thanh mai trúc mã – A Kiều – cũng là hoàng hậu tương lai của mình là nếu sau này hắn cưới nàng thì sẽ xây 1 toà lầu bằng vàng thật to cho nàng ở, nhưng sau khi lên làm vua thì hắn phế nàng lập Vệ Tử Phu lên thay, tống nàng vào lãnh cung chịu cô độc bi thương.
————————————-
Bách Linh: với những bạn nghĩ truyện này đầy màu hồng tim hường hạnh phúc, cho phép mình cười 1 cái =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.