Lương Bạch Ngọc ở nhà Triệu Văn Kiêu không tới ba ngày là về nhà của mình.
Chân trước Triệu Văn Kiêu vừa rời khỏi là chân sau Dương Minh đã xuất hiện ở bên cạnh Lương Bạch Ngọc, bên ngoài miệng cậu đã kết vảy, trong mắt đầy tia máu, giọng điệu u oán, "Cứ tưởng anh cắm rễ ở nhà anh ta luôn chứ."
"Nói gì đấy, đâu phải anh không có nhà." Lương Bạch Ngọc muốn tìm cọng thun nhỏ để buộc tóc nhưng lại không thấy đâu, đành phải vén mái tóc mềm mại ra sau vai.
"Hừ, họ Triệu không cho tôi gặp anh, thứ hèn hạ vô liêm sỉ." Dương Minh nhìn Lương Bạch Ngọc từ trên xuống dưới mấy lần, "Anh ta có khi dễ anh không đó?"
"Lương Bạch Ngọc dở khóc dở cười: "Em trai à, lại suy nghĩ lung tung nữa phải không?"
Dương Minh muốn véo Lương Bạch Ngọc nhưng lúc sắp chạm tới thì quẹo cua, tự véo mình. Cậu rất hối hận khi lỡ làm tay anh bị bầm vào cái hôm ở trong rừng.
Đồ vật quá mức tốt đẹp sẽ khiến cho nhiều người nảy sinh ý muốn làm hỏng. Ngược lại, cũng có rất nhiều người sinh ra mong muốn bảo vệ nó.
.
"Tôi nói với anh nè, họ Triệu không phải là thứ tốt lành gì đâu, trong sách có một hình dung là ngụy quân tử, anh ta là cái loại đó đó." Dương Minh nói xấu, "Trước mặt người ta thì thân thiện hào phóng, sau lưng lại lấy dao đâm lén."
Lương Bạch Ngọc sờ đầu cậu: "Đọc sách nhiều, thông minh hơn rồi nha."
Dương Minh: "..."
Ông đây là Omega mạnh nhất chu vi trăm dặm, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-duong-do/1061675/chuong-35.html