Tới khi xuống núi Dương Minh mới thấy Lương Bạch Ngọc. Cậu lại bỏ mặc chị gái mà chạy, đập một túi vải nặng trĩu vào ngực Lương Bạch Ngọc. Lương Bạch Ngọc bị túi hạt dẻ rừng kia đụng vào, đau đớn kêu lên một tiếng, "Đem về đi, anh không cần." "Hứ, không thèm thì thôi." Dương Minh hất túi vải lên vai, quay đầu bước đi. Bỗng dưng bị kéo áo, cậu lảo đảo lùi lại, quay đầu tính chửi thề, còn chưa kịp thốt ra thì mấy cây thảo dược trong túi đã bị lấy mất. Đầu ngón tay của Lương Bạch Ngọc bị lá cây cắt, chảy máu tại chỗ. "Ai biểu anh nắm lá của nó làm gì, đáng đời!" Dương Minh nhảy về phía trước tựa như con khỉ rừng. Đầu lưỡi Lương Bạch Ngọc từ giữa hàm răng trắng và đôi môi đỏ thẫm lộ ra, anh liếm máu trên đầu ngón tay, khẽ ngậm vào. Bên cạnh có tiếng hít thở vang lên. Lương Bạch Ngọc nút vết thương, nuốt máu xuống, Dương Minh kéo anh qua một bên, tránh bị người khác đụng vào. "Anh lấy thảo dược làm gì vậy?" Dương Minh chống nạnh, "Cái này là thuốc trong kỳ phát tình, anh đâu cần phải uống." "Anh tò mò." Lương Bạch Ngọc quan sát thảo dược trên tay. Dương Minh khó hiểu, "Có gì đâu mà tò mò, mà trên thành phố lớn toàn dùng thuốc ức chế thôi đúng không?" Lương Bạch Ngọc "Ừm" một tiếng. Dương Minh chỉ nghe anh họ nói qua thuốc ức chế chứ chưa thấy bao giờ, huống chi là dùng qua, chợt cậu cảm thấy giữa mình và Lương Bạch Ngọc có một khoảng cách rất lớn. Mặc dù lòng tự trọng bị thương, cậu đã dùng không ít câu từ khó nghe để chửi anh là Beta đê tiện này nọ, nhưng trong lòng cậu rất rõ ràng, đối phương hoàn toàn ngược lại với từ đó. ——Người này tựa như tiên hạc cậu trong một câu chuyện cậu từng đọc qua, không màng khói lửa nhân gian, cả đời chỉ uống sương tiên. Dương Minh là một thiếu niên trẻ tuổi, vừa khao khát vừa sợ hãi với thế giới ngoài kia, cậu nhìn người nãy giờ nghiên cứu thảo dược: "Anh muốn giành cả đời trong thôn này sao?" "Chưa biết nữa." Lương Bạch Ngọc thờ ơ trả lời. Dương Minh nuốt lời "Khi nào anh đi thì kêu tôi, tụi mình cùng đi." xuống, đổi thành "Mặc kệ anh." Lúc sau, cậu tủi thân nói: "Anh không phát hiện ra tin tức tố của tôi đang rối loạn ư?" Cuối cùng Lương Bạch Ngọc cũng dời tầm mắt từ thảo dược tới bên cậu. "Quên đi, coi như tôi chưa nói gì." Dương Minh nổi giận xụp vai xuống, bây giờ cậu đang nghi ngờ một chuyện —— tin tức tố cấp cao tiết ra, Beta ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng không bao gồm Lương Bạch Ngọc. Bởi vì lúc trước cậu cố tình thả rất nhiều tin tức tố ra mà đối phương chẳng có dấu hiệu gì gọi là bị ảnh hưởng. Lúc này cũng giống như thế. Có thể nguyên nhân là do bệnh tật. Dương Minh không rõ Lương Bạch Ngọc bị bệnh gì, dù có biết cũng không giúp được, cậu ý thức được chuyện này. Cái thôn chỉ lớn hơn chim trứng bồ câu này không thích hợp để chữa bệnh. Lương Bạch Ngọc nên rời đi. Suy nghĩ hoàng đế chưa gấp thái giám đã vội của Dương Minh bỗng bị một cái kéo ra sau cắt ngang, Lương Bạch Ngọc chạm vào chiếc khóa trên vòng cổ sau khăn choàng, đùa giỡn tựa như một món đồ chơi. "Anh cho rằng tôi là Omega nên không dám làm gì anh chắc?" Dương Minh trợn mắt nhìn anh, "Có tin là bây giờ tôi cắn anh liền không hả?" Lương Bạch Ngọc cảm nhận nhiệt độ xuyên qua từ khăn quàng, "Thật nóng." Nói xong còn đưa tay lên miệng thổi. Dương Minh vội vàng kéo khăn choàng lại, cố gắng hết sức che kin tin tức tố, nào chỉ có nóng, cổ của cậu còn đang muốn rơi ra luôn. Chắc ống khóa ở thành phố lớn không nặng như cái của cậu đang đeo. Cái của cậu được chế tạo từ khoáng chất "He" đặc biệt ở đây. Đây là sản phẩm thủ công được làm từ sư phụ Trần, con cháu ông ai nấy cũng được truyền nghề, một đại gia đình cùng nhau kinh doanh trong xưởng nhỏ. Thôn này quá khép kín, cuộc sống phong kiến bị thời đại ném xuống, rơi tuốt ở dưới đáy, cũng tự mình cô lập. Vợ nhà ai mang thai, thì sẽ vội vàng hái thật nhiều thảo dược mài thành thuốc, đem tới nhà họ Trần, yêu cầu bọn họ hòa trộn với hợp chất "He" kia tạo thành một cái khóa. Còn tương lai dùng ra sao thì phải đợi kết quả phân hóa của con cái. Nếu đứa trẻ phân hóa thành Omega hoặc Alpha, người mẹ sẽ đích thân đeo lên, cho tới khi kết hôn sẽ lấy xuống. Nếu đứa trẻ là Beta thì nó sẽ thuộc về đứa thứ hai, thứ ba. Nung chảy hỗn hợp tạo thành khóa khuyên tai hay ống khóa là do trưởng làng nghĩ ra, cùng với... Dương Minh lấy thảo dược trên tay Lương Bạch Ngọc, cái này cũng vậy. Không biết mấy năm trước trưởng thôn từ đâu trồng ra, nghe nói ban đầu rất khó sống, còn bây giờ thì nó ở khắp núi, thế hệ bọn cậu được hưởng phúc. Thảo dược có công thức điều chế đặc biệt, nhà nào cũng có ít nhất một lon thuốc, trong suốt, không mùi không vị, kỳ phát tình mỗi tháng đều phải uống. Dương Minh cảm thấy thuốc trong dạ dày đang trào ra, cậu rất hy vọng mình sớm tới 50 tuổi. Tới tuổi đó sẽ không còn kỳ phát tình nữa, tin tức tố cũng sẽ nhạt bớt đi. Còn hiện tại cậu đang trong thời kỳ huyết khí thịnh vượng, là thời điểm bị hành hạ căng nhất. Cậu hoàn toàn không hứng thú tới mấy cái chuyện như dùng tin tức tố không chế Alpha, dùng ký hiệu trói buộc lẫn nhau gì gì đó, trừ mẹ cậu ra thì Alpha toàn là chó. "Tôi về đây, thuốc sắp hết tác dụng rồi." Dương Minh vò cây thảo dược cắn lên môi, "Anh lấy hạt dẻ rừng đi, về cứ bỏ vào chảo rang một chút cho tróc vỏ là ăn được rồi." Lương Bạch Ngọc lại từ chối. Dương Minh ăn cục tức no luôn, cậu xách túi vải đi, tùy ý thốt ra một câu: "Danh tiếng của bác sĩ Hoàng trong thôn rất tốt, dù không thể so với bên ngoài nhưng mà anh có bệnh tình gì cứ nói cho chú ấy, không chừng có thể chữa khỏi.." "Ò..." Lương Bạch Ngọc bước đi, trả lời cho có. Dương Minh tuổi còn trẻ mà cảm giác muốn làm cha, muốn lấy cây roi trúc gõ lên đầu anh cho đã đời. "Nếu mẹ anh còn sống thì trong thôn này đã có hai bác sĩ." Dương Minh đột ngốt nói ra. Lương Bạch Ngọc dừng chân, nghiêng đầu, trong mắt không có ý cười. Dương Minh ý thức được mình nói ra chuyện không nên nói, cậu không dám đối mặt với Lương Bạch Ngọc, cũng không có cách nào tiếp tục đề tài này. "Òm... anh đi trước đi, tôi đi kiếm chị tôi." Dương Minh vội vàng chạy mất bóng. . Lương Bạch Ngọc không đi đường chính với thôn dân, mà anh chọn một con đường khuất nẻo, lang thang về lại thôn, mở cổng nhà ra rồi đóng lại. Gà trong sân chạy ra đón, Lương Bạch Ngọc không cho tụi nó ăn mà đi tới căn phòng đóng chặt kia. Ổ khóa đã bị rỉ sét, chìa khóa cũng vậy. Lương Bạch Ngọc bôi chút dầu lên chìa khóa, để nó trước ổ khóa, chậm rãi tra vào lỗ. Kẹt thì rút ra, rồi lại đưa vào, thụt ra thụt vô, cuối cùng cũng thông, lặp tức vặn chìa khóa. Khóa mở ra. Lương Bạch Ngọc rút chìa khóa ra, chỉnh sửa tóc tai quần áo, mỉm cười vươn tay về phía cảnh cửa bụi bặm, nhẹ nhàng đẩy ra. Cửa kêu một tiếng "két", phảng phất như cha mẹ đang chào đón đứa con mình, Con về rồi. . Trong phòng tối mù và ngột ngạt. Lương Bạch Ngọc đứng ở cửa, chậm chạp không bước tới, anh lấy tay che mặt, trong mũi toàn là mùi bụi và rỉ sét. Một lát sau, bàn tay trên mặt của Lương Bạch Ngọc di chuyển, anh vuốt tóc ra sau, để lộ đôi mắt và lông mày không thể phân biệt, anh giật giật môi, phát ra tiếng thở dài. Sau đó, anh đi vào. Phòng không lớn, giá gỗ chiếm gần nửa căn phòng, trên đó toàn là sách y học, trên mỗi quyển đều có mạng nhện. Lương Bạch Ngọc không quét dôn, thật ra anh cũng không muốn mở cánh cửa này ra, sợ gió lùa đi dấu vết trong đây. Trên mặt đất đầy bụi có nhiều dấu chân, không hề lộn xộn. Lương Bạch Ngọc không đi lung tung, anh tới trước một cái bàn vuông, khom lưng nhìn mấy cục than chì kích cỡ không đồng đều và các dụng cụ mài thuốc. Trên bàn còn có một quyển sổ ghi chép. Lương Bạch Ngọc hơi do dự, cầm sổ ghi chép lên, mở ra, bên trong là những hình ảnh trừu tượng, công thức điều chế thuốc mà người ngoài ngành không thể hiểu. . Lương Bạch Ngọc ở trong phòng rất lâu, tới khi có tiếng gõ ngoài cổng anh mới cảm giác được cổ mình đau nhức, ánh mắt khô khốc, anh bước ra ngoài khóa cửa. Trước cửa có một túi hạt dẻ rang, còn nóng hổi. Bốn phía không một bóng dáng, Lương Bạch Ngọc vỗ túi: "Bồ Tát..." Anh cười một tiếng, xách túi hạt dẻ đi vào." Đêm hôm đó, Lương Bạch Ngọc đi lên núi, anh dùng xẻng đẩy ra một nơi cỏ dại, nhìn hố đất lộ ra bên ngoài. Đào mấy ngày nhưng vẫn chưa xong. Lương Bạch Ngọc ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, ở đây là nơi có tầm nhìn tốt nhất. Trong núi rất lạnh, không có gió, bụi cây như bóng người đang đứng, đất bị xẻng xới tung lên, tiếng sột soạt vang liên tục mãi cho tới nửa đêm mới dừng. Bốn cái hố xuất hiện. Lương Bạch Ngọc bỏ một cây bút máy vào trong hố đầu tiên: "Đây là cha tôi." Một quyển sổ ghi chép từ bàn tay anh rơi vào cái hố thứ hai, lẳng lặng nằm im. Anh nỉ non: "Đây là mẹ tôi." Tiếp theo là cái hố thứ ba. Lương Bạch Ngọc vuốt ve đồng hồ đeo tay, ngón tay mân mê mặt đồng hồ: "Cái này, là bạn tốt nhất của tôi." "Vậy cái còn lại?" Anh nhìn cái hố cuối cùng, hướng về không trung trả lời, "Đào chơi." "Đừng nói cho ai nhé." "Ừ, ai cũng không nói." Lương Bạch Ngọc lắp lại bốn cái hố, hai cái đầu lắp rất chặt, còn hai cái sau thì bừa bộn. . Khoảng thời gian này hạt dẻ rừng trở thành món ăn vặt trong thôn. Lương Bạch Ngọc cũng ăn, anh bốc một năm từ trong nồi thiếc ra, dùng răng cắn ra, còn trên tay đang chơi đùa với một món đồ. Là một miếng vải vụn. Đây là thứ anh lấy ra từ cái lỗ trên tường vào đêm hôm đó, vải chưa mục, còn khá mới, màu vàng nhạt, không phải từ trong thôn làm ra, phải đi tới huyện mới có. Chậc. Lương Bạch Ngọc đặt miếng vải cùng với di ảnh trên bàn, vừa cắn hạt dẻ vừa đi ra ngoài. Sáng sớm, khói tỏa nghi ngút từ những ống khói của mỗi nhà, có tiếng chuông thánh thót phát ra từ xa truyền tới, một chiếc xe đạp lướt qua nhà anh. Người đạp là một người đàn ông Alpha. Ngồi phía sau là Dương Linh Linh. Lương Bạch Ngọc ngồi trên ghế tre, nhìn thấy chiếc xe đạp chạy đi rồi chạy lại, ngừng trước mặt anh. "Bạch Ngọc!" Người đàn ông chống chân xuống đất, mặt vui vẻ mừng rỡ. Móng tay sạch sẽ của Lương Bạch Ngọc đang bóc hạt dẻ, trong mắt hiện vẻ nghi ngờ, "Anh là?" "Em không nhớ anh sao?" Ngoại hình của người đàn ông này đẹp nhất nhì trong thôn, khí chất rất tốt, quần áo, cách nói chuyện cũng cẩn thận, y chải tóc gọn gàng, đồng hồ vàng trên tay sáng lấp lánh, "Anh là Triệu Văn Kiêu, trước kia ở sau nhà của em đó." Lương Bạch Ngọc phủi sạch vỏ hạt dẻ trên đùi mình: "À?" Triệu Văn Kiêu mang vẻ mặt phấn khích với cuộc hội ngộ này, tự mình đa tình ôn lại chuyện cũ: "Khi còn bé tụi mình hay chơi với nhau, em ngồi trên lưng anh chọc tổ chim, anh còn dẫn em xây nhà bằng bùn..." Lương Bạch Ngọc nói: "Tôi không nhớ rõ chuyện hồi còn bé." "Khi đó bị bệnh một trận, có vài ký ức bị bỏ quên rồi." Anh nhíu mày, dáng vẻ đáng thương bất lực khiến người khác đau lòng. Triệu Văn Kiêu sửng sốt. "Các anh cứ từ từ trò chuyện." Dương Linh Linh ngồi ở phía sau chỉnh cặp táp trên lưng bước xuống, tự đi tới trường. Triệu Văn Kiêu bối rối ho khan vài tiếng. "Chờ anh với." Y đẩy xe đạp đuổi theo Dương Linh Linh, quay đầu lại vẫy tay với Lương Bạch Ngọc, "Anh đưa Dương Linh Linh tới trường nhé, hẹn gặp lại!" Lương Bạch Ngọc cắn hạt dẻ, híp mắt: "Ừ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]