Mấy năm nay trong thôn rất yên bình, chưa bao giờ xảy ra án mạng, chỉ có mấy chuyện vặt vãnh to bằng cái rắm.
Cái chết của Lưu Khoan không khác gì một tiếng sét trước khi mưa to gió lớn.
Thôn dân bắt đầu hoang mang.
Khi họ tận mắt thấy cái đầu bị đập nát của Lưu Khoan, cảm giác khó xử biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là buồn nôn và hoảng sợ.
Người nhát gan thì lùi ra xa, nôn thốc nôn tháo, khóc la khóc lóc, ai gan lớn thì đứng trước cảnh tượng đó chỉ châu đầu ghé tai vào nhau.
"Tàn nhẫn quá..."
"Hình như là dùng gạch hoặc gậy gỗ, đập rất nhiều lần."
"Thù oán tới cỡ nào mới ra tay ác như vậy chứ."
"Lưu Khoan bình thường rất tốt với mọi người, hòa đồng thân thiện, chưa từng xung đột với ai."
"Tại sao không, nhà họ Lương kia không phải..."
"Không tính đâu, lúc y bị Lưu Khoan vạch trần không phản bác lại, cũng không tức giận, tựa như là chuyện nhỏ thôi."
"Hành động trắng trơn như vậy chắc chắn là rất hận, thật đáng sợ."
Một tiếng gào khóc vang lên giữa bầu không khí huyên náo, dì Lưu lảo đảo nhào tới, quỳ rạp xuống trước thi thể, há miệng run rẩy duỗi hai tay.
"Khoan... Khoan con ơi..."
Bà ngây người một hồi, lát sau năm lấy đôi tay lạnh lẽo của con trai, dùng sức lay gã: "Khoan, cô tỉnh lại đi mà! Con nhìn mẹ chút đi!"
"A!"
"Khoan! Khoan! Aaa!!!"
Có người lau nước mắt tiến lên khuyên bà, nói bà nén bi thương, bà vừa khóc vừa gào, người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-duong-do/1061647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.