Dương Minh còn muốn chất vấn Lương Bạch Ngọc vài câu thì từ phía Nam của thôn truyền tới tiếng kêu to kinh thiên động địa.
"Thằng Minh! Đi về!"
Dương Minh không muốn quan tâm nhưng giọng mẹ của cậu kêu to quá, người trong thôn ai cũng nghe thấy.
"Hối hối hối, lúc nào cũng hối!" Dương Minh thở phì phò hết lên, quay đầu nhìn Lương Bạch Ngọc nói, "Tối tôi tới tìm anh tiếp."
Dương Minh được sinh ra ngay lúc gà trống đang gáy, vì thế tên của cậu cũng được đặt theo đó.
*鸣 (ming): gáy, hót
Lúc cậu chạy đi, mấy con gà con chạy nhảy tán loạn.
Lương Bạch Ngọc thu không nhìn theo cậu nữa, chợt đối diện với dì Lưu đang đứng trước cửa, nhìn thẳng vào mắt anh, quơ tay múa chân kêu anh dọn cái thứ trước cửa nhanh lên.
"Không phải do tôi." Lương Bạch Ngọc vuốt lọn tóc trước mặt ra sau tai, "Tôi là nạn nhân cơ mà."
"Là do cậu không an phận, cứ thích gây rắc rối, đáng đời." Dì Lưu nhăn nhó, "Dọn nhanh đi, tụi tôi vừa mở cửa là mùi hôi bay vào trong nhà, buổi tối ngủ không được!"
Lương Bạch Ngọc thở dài, nói xin lỗi: "Dì à, nhà tôi với dì ở gần nhau, mùi này từ nhà tôi ảnh hưởng tới nhà dì rồi, thật ngại quá, dạo gần đây mưa cũng nhiều, đợi một chút mưa xuống là sạch ngay thôi."
Nói xong anh bước vào trong nhà, không nhìn lại đống đó lần nào nữa.
"Lương Bạch Ngọc, cái đồ yêu tinh hại người...."
Dì Lưu tức giận giậm chân, hàng xóm khuyên bà đôi câu rồi kéo tay nhau vào cửa để nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-ga-duong-do/1061644/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.