Chương trước
Chương sau
Cậu ấy bước ra từ nhà tắm, mái tóc chưa kịp khô phủ trên đầu trông rất ngốc.
Cậu ấy đi tới bắt chuyện với mình. Mình không đáp lời, không phải bởi vì mình lạnh lùng. Chẳng qua chỉ là, bản thân nhất thời đắm chìm ngắm nhìn cậu ấy, căn bản một chút ý thức để làm chuyện khác cũng không có.
Nhưng cậu ấy lại không nổi cơn như lúc trước nữa, đơn giản tươi cười nói thêm một câu rồi chuẩn bị rời đi.
Nhắc cậu ta rơi quần lót, cậu ấy sựng lại, có vẻ ngại ngùng. Nhưng tại sao chứ? Mình căn bản thấy chuyện này cũng quá đỗi bình thường, có gì để mắc cỡ sao? Thế rồi cậu ta tặng cho mình một cái đấm không nặng không nhẹ vào ngực rồi mới rời khỏi. Là đang cảm ơn mình sao?
Tối đến, thấy cậu ấy đi đổi thùng nước. Trông bộ dáng của cậu ta, một tên đã ngốc lại còn yếu đuối. Như vậy thì có thể bảo vệ cho ai nữa chứ? Xem ra, ông trời đã định sẵn mình phải đứng ra bảo vệ cậu ấy cả đời rồi.
Định chơi đùa một tí, bỏ mặc cậu ấy rắc rối với thùng nước, nhưng mình rốt cục lại quay đầu giúp cậu ta một tay.
Nhờ vậy mới biết được thì ra cậu ấy giận mình chuyện hồi chiều. Mình cảm thấy mình không có sai, nhưng lại không biết tại sao lại đưa ra một lời nói dối, khiến cho cậu ấy tin tưởng và vui vẻ.
Đồ ngốc!
Trước cửa phòng, cậu ấy đứng ở đó, vẫy tay tạm biệt, trên môi có treo nụ cười. Hành động bình thường như thế, nhưng lại vì cậu ấy mà trở nên vô cùng thu hút mình. Giống như một nam nhân không cưỡng lại được mĩ nữ, mình lại một lần nữa không làm chủ được bản thân, tiến gần lại, trao cho cậu ấy một cái hôn.
Ngọt ngào và đê mê!
Cao Cường, thực sự muốn biết, lần hôn này, có phải cậu cũng thực sự thích phải không? Nếu không, sao cậu lại không đẩy tớ ra và ngăn cản tớ chứ? Nếu không, sao cậu lại cứ hợp tác không thôi?
__________
Hôm nay cậu ấy lại hết lần này tới lần khác cố tình tránh mặt mình, khiến cho tâm trạng của mình quả thực không thoải mái, muốn đến dạy dỗ cho cậu ta một bài học.
"Lí do cậu làm như vậy tôi không biết, nhưng thực ra không phải là tớ tránh mặt cậu. Thứ tránh mặt cậu, là tâm tình của tôi."
Vì sao cậu ấy lại trốn tránh tình cảm của bản thân, mình thực sự không rõ, càng không biết cậu ấy có vướng mắc gì nhưng hy vọng là cậu ấy có thể cân nhắc. Mình dễ dàng dâng tình cảm cho cậu ấy, nhưng sẽ không dễ dàng để cậu ấy tùy tiện chơi đùa. Nếu cậu ấy không thích mình thì có thể nói thẳng, mình sẽ rút lui.
"Tớ không biết có ngốc hay không nhưng, cậu tốt nhất đừng cười với người khác."
Lần đó nhất thời mất kiểm soát, lại đi cười với cậu ấy. Hẳn là cậu ấy say mê nụ cười của mình nên mới nhắc mình như vậy. Cậu ấy có lẽ không biết, mình chỉ cười với những người mình quan tâm nhất thôi.
_____________
Cậu ấy nói đêm nay muốn thức xem nguyệt thực và mưa sao băng. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy ngã vào vai mình mà ngủ say, mình lại không muốn đánh thức cậu ấy.
Cao Cường, đôi vai này của tớ từ trước tới giờ cậu là người đầu tiên tựa vào. Vậy không bằng tớ để nó làm chỗ tựa cho cậu cả đời, được không?
Cậu không biết, tớ thích cậu đã vượt qua giới hạn kiểm soát rồi. Đôi khi tớ tự hỏi mình vì sao lại thích cậu như thế. Gặp cậu liền thích cậu. Tiếp xúc với cậu liền nảy sinh cảm giác muốn có cậu bên cạnh cả đời. Ai có thể biết được vì sao chứ...
Cậu hỏi tớ nếu thấy sao băng sẽ ước điều gì. Tớ đáp muốn cùng cậu xây dựng gia đình. Đó là lời nói thật lòng của tớ. Nhưng tớ lại sợ cái khát khao này chỉ dừng lại ở trong suy nghĩ của tớ.
Cậu có thích tớ không?
Hay là cậu đợi tớ là ngưởi mở lời trước?
Ừm, vẫn là mình nên nói rõ ràng với cậu ấy. Bây giờ không nói, chần chần đến khi muộn thì sẽ rất hối hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.