Quốc Cường ngừng hôn, tư thế trở lại bình thường. Hắn nhìn bộ dạng bất động giống như khúc gỗ khô của Cao Cường, khẽ cười một cái, sau đó lời nói giống như gió thu lướt qua, rất mát lành và dịu dàng: "Chúc ngủ ngon."
Nói rồi, hắn rời đi, để lại Cao Cường ngây ngốc nhìn theo.
Khi Quốc Cường hoàn toàn rời khỏi, Cao Cường mới hồi phục chức năng vật lý của cơ thể, giống như một tên lửa lao thẳng vào trong phòng, không quan tâm tới bất kì người hay vật cản nào cả. Cậu giam mình trong chiếc chăn, ở trong bóng tối do chiếc chăn tạo ra thu mình lại. Giờ đây tâm trí cậu vô cùng rối bời. Có quá nhiều thứ xảy ra cùng một lúc, hơn nữa lại là trong một khoảng thời gian rất ngắn, cậu không kịp chuẩn bị, càng không thể nào đối phó được. Cậu khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình, nơi đó vừa được đôi môi mềm mại của Quốc Cường chạm lên, từ khô khốc nó liền trở nên ẩm ướt. Khi nãy, cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở hắn phả ra. Cảm giác lúc đó, đê mê đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện loại cảm giác này khi hôn. Tại sao hắn lại hôn mình chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cậu không ngừng lắc lắc đầu. Rồi cậu lại nhớ đến phần tiếp theo của diễn biến khi nãy. Hắn cười? Mình đã thấy hắn cười? Nụ cười của hắn... Hắn còn nói chúc mình ngủ ngon với giọng điệu nhẹ nhàng như thế. Thật khó tin.
Cậu thò đầu ra khỏi chiếc chăn, nói: "Mỗi người đến đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doi-truong-la-crush-cua-toi/253874/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.