Cái gì gọi là dễ thương? Mặc quân phục mà dễ thương thì đi đánh trận ai sợ? Phải hùng dũng mới được. Cậu cố gắng làm vài động tác và biểu cảm khiến mình ngầu hơn, hỏi: "Hiếu, thấy tớ còn dễ thương không?"
Nhận được cái gật đầu, Cao Cường nhăn mặt. Thấy vậy Trung Hiếu nói tiếp: "Dễ thương như vậy, khi ra trận lỡ bị địch bắt, có lẽ chúng sẽ thấy không nỡ ra tay mà tha mạng cho cậu."
"Thôi đi, loại đó tớ không cần. Tớ đây thà hi sinh vinh quang vì Tổ quốc, còn hơn giữ được tính mạng theo cách nhục nhã như vậy." Từ đó trong Cường bừng nắng hạ; Mặt trời chân lý chói qua tim.
Cả phòng rủ nhau chụp vài tấm hình làm kỉ niệm, sau đó cùng nhau đi tới chỗ học. Ngày thứ hai, tất cả đẹp đã mặc quân phục. Đi tới nơi đâu cậu cũng thấy màu xanh. Tất cả mọi người đều hãy còn rất trẻ, trong trang phục như vậy liền toát lên một hào khí đến ngất trời. Tự dưng cậu cảm thấy có chút nhớ hình ảnh những con người ăn mặc thời trang xuất hiện trên đường phố ở trung tâm thành phố. Cậu còn phải nhìn mọi người mặc quân phục trong 8 ngày nữa. Thời gian sao mà trôi chậm quá đi. Ở một nơi xa xôi tách biệt không khói bụi thành phố, mạng mẽo thì chập chờn này, chắc mình sẽ trở nên đi chậm với thời đại mất.
Tới nơi, thứ hiện lên trong ánh mắt của cậu đầu tiên chính là hình ảnh Quốc Cường đang ngồi dựa lưng vào tán cây bấm điện thoại, giống như chỉ chăm chú chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doi-truong-la-crush-cua-toi/253863/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.