Buổi biểu diễn diễn ra trước một ngày, ngày đó ta điện thoại về nhà.
Nghe điện thoại chính là Thượng Kiệt. Ta nghĩ có thể nhờ nàng chuyển lời lại cho mẹ...
"Ừm... Á phi từng nói với ngươi sao? Của ngươi vé nàng cho ta, tuần sau ba ta đi đón ngươi."
"Ừm. Đã nói." Ta nói bằng giọng trầm, âm thanh miềm yếu truyền vào tai.
Sợ nàng lo lắng do ta cố ý, vì thế ta vội vàng bổ sung một câu."Là Trương Á Phi nàng cố gắng nhét cho ta! A...nàng lười không đi được!"
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Ta không biết mình nói sai cái gì, chỉ một thoáng ta có chút ủ rũ.
"Ta biết rồi. Còn có việc sao?" Nàng trả lời ta với điệu thất vong.
Trong lòng ta đau một chút."Không sao rồi. Vậy cứ như thế... Tạm biệt."
"Tạm biệt." Nàng cứ như thế cúp máy ngay.
Ta đứng bất động bên cạnh cửa sổ mà lắng nghe âm thanh ngắt kết nối.
Ta vẫn đứng suy nghĩ. Có thể từ đầu đến cuối không hề có một tiếng động. "Ta thích, thích thì có ích lợi gì, không thể đi quá xa".
Ta thật ấu trĩ bởi vì không chiếm được nàng mà khóc. Ta thường đi dọc bờ biển dạo.
Ngày đó ta đứng trước nhà ấn chuông cửa, đúng lúc trong nhà vừa vặn ăn xong cơm tối.
Cửa mở. Nàng liền đứng một bên ở đó, như là đặc biệt chờ ta. Trên mặt nàng thoa tí phấn, mặc trên người áo màu xám, ôm sát cơ thể, nàng mặc quần soóc ngắn đến đầu gối.
Rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327263/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.