Kiệt cả người cứng đờ.
Ta thu lại biểu tình mê đắm một giây trước, cười khổ.
Bỏ tay ra, ta xoay người đi xuống lầu. "Sợ chứ? Tôi nói là làm đó. Em mà còn nói nói cười cười với tôi kiểu này, tôi sẽ cường bạo em."
Nàng chưa nhấcchân xuống dưới cùng ta. Cũng phải thôi...
Ta ra vẻ tiêu sái bước đi, bóng lưng phía sau có lẽ nhìn thực đơn độc đi.
Kết quả, nàng vẫn không xuống ăn cơm trưa.
Lúc ta trở lại bàn ăn, đầu óc như ngừng hoạt động. Ngay cả chị hai hỏi này nọ cũng không trả lời.
Giữa trưa ba mươi đốt pháo ồn ào. Sau khi ăn xong, ta ngồi cùng chị hai xem người ta đốt pháo. Chị chăm chú xem, ta thì ngẩn người.
Cô đơn quá...
Cái ôm lúc nãy...
Thân thể mềm mại, mùi hương mê người, ánh mắt thuần khiết vô tội, lúc tức giận giọng điệu ngọt ngào..
A!!
Cứ tưởng ngủ rồi sẽ quên đi, ai ngờ lại mộng xuân. Trong mơ làm nhiều chuyện xằn bậy cỡ nào cũng chẳng sao.
Bỗng nhiên phát hiện, du͙© vọиɠ kiềm nén trong người nửa năm trời, chỉ vì một cái ôm mà trỗi dậy – chỉ vì cái ôm đó...
Đứng lên, lại gục mặt xuống gối.
Thật khổ sở... Biết rõ là không thể nhưng trong đầu hết lần này đến lần khác nhớ đến thân thể của người kia, còn lần đó nhìn thấy Kiệt trong phòng tắm...
Đang miên man chìm trong suy nghĩ, cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra.
Tưởng chị hai vào kiếm ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327244/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.