Kết quả là, ngày hôm đó, anh ba từ công ty gọi điện thoại về, nói là phải tăng ca, không trở về ăn cơm chiều.
Thượng Kiệt hiểu chuyện, không nói cho anh ba biết bữa cơm hôm nay là do cô chuẩn bị, bởi chúng ta đều biết, nếu nói ra, anh ba nhất định bỏ việc chạy về.
Cha mẹ nói cô có năng khiếu nấu ăn, ta nếm thử một chút, hương vị quả nhiên rất được.
Chắc là vì chuyện này, tâm trạng tồi tệ của ta cải biến bất ngờ.
Cô làm cả một bàn ăn lớn. Cả bốn người chúng ta cùng ăn, đương nhiên không hết. Ta liều mạng đem đồ ăn nhét vào miệng, làm mẹ trợn mắt bất ngờ nhìn.
"Kiệt, xem ra tay nghề con rất tuyệt nha, làm đứa nhỏ Thành này ăn như không có ngày mai kìa."
Thượng Kiệt chẳng nói câu nào, chỉ kinh ngạc vụиɠ ŧяộʍ nhìn ta...
Ta kiều chết ngắm nhìn cô, ánh nhìn mang theo du͙© vọиɠ, không chút che dấu, giống như muốn đem cả người cô ăn sạch.
Mẹ lại không hiểu, nói: Ah.... Cứ như vậy phải làm sao? Không được, kêu vυ" Trần lấy cho nó chút thuốc đi. Vυ" Trần, vυ" Trần...." Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Có thuốc hay không chẳng phải là vấn đề. Lúc ấy ta không có khó chịu, chỉ là muốn đem mấy món cô nấu ăn hết đi.
Mẹ vừa đi chưa bao lâu, cô cũng đứng dậy đi mất....
Ta một mình ngồi bên bàn ăn, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau khi ăn xong, uống thuốc rồi quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327234/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.