Bởi trong nhà chẳng còn ai nên nhiệt độ lạnh hẳn. Mà anh ba rời đi nên ta cảm giác cũng thả lỏng không ít.
Sau đó vào buổi chiều ngày đầu tiên, chị hai bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại...
"Đứa nhỏ bị bệnh, chị chạy phải trở về!" Lúc đó chỉ thấy chị vội vàng mang theo hành lý từ trên lầu lao xuống như bay, không đợi ta cùng Kiệt phản ứng liền hấp tấp chạy ra cửa.
Vài giây sau ta mới phản ứng kịp, quay đầu nhìn Kiệt. Hai người nhìn mặt nhau hết nửa ngày...
Chỉ còn hai người chúng ta ở nhà...
Cơm chiều ta nấu món Ilaly. Vốn là định để cho Kiệt làm, nhưng cô lại nói với ta biết, cô không biết nấu cơm!
"Thật đúng là... Trời sinh mắc bệnh đại tiểu thư a..." Ta vừa làm đồ ăn vừa lầm bầm.
"Cái gì?" Bên kia cô dọn đồ ăn nghe được.
"Không có gì." Nói xong, ta đem thức ăn dọn hết lên bàn.
Thượng Kiệt ăn thật chuyên chú, nhưng không vì thế mà mất đi sự tĩnh lặng. Bỗng nhiên ngẩng đầu khỏi bàn ăn, cô nghi hoặc hỏi "Sao cô lại không ăn?"
Ta nắm hai bên rìa chiếc đĩa, không chút để ý đáp: "Quá nóng. Ăn không vô."
Cô liền "Nga" một tiếng rồi lại cúi đầu chuyên tâm ăn.
Ta liếc Kiệt trộm ngắm cô một chút, buông đĩa ăn, đứng lên đi qua bên nàng. "Ay... Mặt em dính tương nè..."
Cô mê mang ngẩng đầu. Ta cúi thắt lưng xuống, nhắm ngay chỗ tương dính, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-doc/3327226/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.