Nơi bị mưa lớn làm cho nhiễu loạn không chỉ có mình Vĩnh Thọ cung.
Tang Chi thân tại Thừa Càn cung mà tâm đã ở Khôn Ninh cung. Mùa hè đã đến đây rồi, sấm sét vang trời, mưa to gió lớn, có vẻ sẽ kéo dài đến cả ngày mai. Nàng ngơ ngác nhìn một vùng trời mưa gió, mà lòng lại dịu dàng lạ kì. Nàng nhớ đến Tố Lặc. Đừng thấy Tố Lặc như vậy mà nghĩ lá gan Tố Lặc nhỏ, có đôi khi Tang Chi bị sấm sét làm cho giật mình, Tố Lặc là người sẽ ôm lấy nàng. Không nói một lời, nhưng hành động đó như một lời tuyên thệ sẽ luôn bảo về nàng.
Trong Thừa Càn cung, cung phòng sáng trưng đèn đuốc. Bệnh tình của Đổng Ngạc phi trở nặng hơn, giấc ngủ vốn đã không tốt, đêm nay mưa bão đương nhiên không thể ngủ nổi. Tang Chi nhìn ra ngoài sân mà thất thần, mãi cho đến một lúc kia, nghe thấy giọng nói của Đổng Ngạc phi.
"Tang Chi, ngươi không sợ ư?"
"Sao vậy?" Tang Chi quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đang suy yếu trên giường bệnh, không hiểu rõ lắm ý tứ của câu hỏi kia. "Sét đánh ư? Chỉ cần là không phải ở ngoài trời thì cũng không có gì đáng sợ. Nương nương sợ sét sao?"
Đổng Ngạc phi cười nhẹ, lắc đầu, "Ta không nói về sấm sét."
Tang Chi có phần nghi hoặc.
Nhìn ánh mắt của Tang Chi, Đổng Ngạc phi bỗng nói tiếp, cũng chẳng rõ ý tứ là gì, "Chắc có lẽ ở Khôn Ninh cung bây giờ trời cũng đang mưa lớn."
Tang Chi giật mình, nụ cười có chút cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/998100/chuong-142.html