"Tĩnh phi?" Thái hậu ngạc nhiên, "Thật là một chuyện hiếm thấy, Tĩnh phi tới Từ Ninh cung có chuyện gì?" Tuy rằng biết xưa nay Tĩnh phi hòa hoãn với Hoàng hậu, huống hồ tính tình Tĩnh phi tuy mạnh, nhưng vẫn là bản tính lương thiện, nhưng có điều, xưa nay chưa từng nhiệt tình với ai như vậy. Vì vậy lão nhân gia nhìn sang Tô Ma Lạt Cô, ánh mắt như đang nói – Phải chăng là vì Hoàng hậu?
Tô Ma Lạt Cô cũng khó mà nói. Nhưng người đã tới cửa, không gặp cũng có chút không thỏa đáng. Từ ngày phế Hậu giáng phi tới nay, số lần Tĩnh phi tới Từ Ninh cung này chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay tới Thái hậu lại không tiếp, thế nào rồi cũng sẽ có người bàn ra tán vào.
"Cho Tĩnh phi vào đi."
Tĩnh phi đã không còn là Hoàng hậu từ lâu, thế nhưng dáng điệu kia thực giống với dáng điệu của một Hoàng hậu, phong phạm kia chính là phong phạm một Quốc mẫu nên có. Thái hậu nhìn Tĩnh phi đi vào, từng bước từng bước vững vàng mạnh mẽ mà vẫn đoan trang hào phóng, cả người tỏa ra loại khí tràng khiến cho Thái hậu không khỏi tiếc hận. Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Mạnh Cổ Thanh đây mới phù hợp làm Hoàng hậu Đại Thanh! Đáng tiếc, đáng tiếc. Đáng tiếc Mạnh Cổ Thanh này quá cứng rắn ngoan cường, tính tình so với ngựa hoang chưa được thuần hóa còn muốn mạnh hơn vài phần. Đừng nói đến việc có thể làm Hoàng hậu hay không, ngay đến cả Hoàng đế cũng không cách nào khuất phục áp chế được nàng. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/998096/chuong-1252.html