Phàm là liên quan tới tâm tình của Hoàng hậu, dù có khó thấy tới đâu cũng không thể thoát khỏi con mắt của Tang Chi, huống hồ lúc này vẻ kinh hoảng nơi đáy mắt người kia rõ ràng tới như vậy. Tang Chi không nhìn cũng thấy xót xa, lại mâu thuẫn, nhất thời mọi từ ngữ đều nghẹn lại ở trong lòng, một chữ thôi cũng không thể nói ra.
Quốc sư cũng không gượng ép thúc giục, nhìn cảnh này, cũng chỉ nói, "Hai ngày này con ở lại Khâm An điện đi. Xưa nay nơi này luôn thanh tĩnh, con cũng có thể yên lòng suy nghĩ cho kỹ càng."
"Đa tạ Quốc sư." Tang Chi chớp mắt định thần, dập đầu thật sâu. Bái lễ xong, nàng đứng dậy, theo Vương Thường Nguyệt vào sương phòng bên trong, nơi Hoàng đế đặc biệt ban cho Vương Thường Nguyệt làm nơi nghỉ ngơi ngay trong Khâm An điện.
"Đứng lại." Âm thanh mang theo vô hạn áp bách vang lên, ngữ điệu ra lệnh. Đây là lần đầu tiên Tang Chi nghe Hoàng hậu dùng ngữ điệu lạnh lùng mà uy áp đầy quyền uy như thế nói với nàng, nhất thời cũng khiến cho bước chân nàng dừng lại. Lại nghe Hoàng hậu nói tiếp, từng chữ thoát ra thật rõ ràng, mang theo uy áp, "Tuân theo mệnh lệnh của bổn cung, trở về Khôn Ninh cung."
Cả người Tang Chi cứng đờ lại, tâm loạn như ma, thậm chí còn có khoảng khắc thiếu chút nữa đã không kiểm soát được bản thân, xoay người quay lại. Nhưng mà, nàng đã quá mệt mỏi rồi. Tang Chi đứng yên, môi hơi động, rốt cuộc cũng chẳng nói thành lời, bước chân lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/998091/chuong-1021.html