Chương trước
Chương sau

Một ngày, lại một ngày khác nối tiếp trôi qua. Trước mắt thấy tháng Giêng đã qua hơn nửa, Khôn Ninh cung vẫn chưa có chút chuyển biến tốt đẹp, dường như kết cục cuối cùng đang gấp gáp tới gần. Rốt cuộc Tang Chi mất hết kiên nhẫn rồi, không thể chần chờ thêm nữa, nàng gom góp tất cả dũng khí trong lòng, chạy tới Vĩnh Thọ cung.

Màn đêm bao phủ, Tang Chi đứng trước đại môn Vĩnh Thọ cung, trái tim như thể sắp nhảy vọt lên cổ họng. Nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm liều chết một phen, họa may mới cứu được Tố Lặc. Nàng đan hai tay trước người, trong ống tay áo, hai bàn tay khẩn trương có chút run lên. Hít sâu một hơi, nàng nói với thái giám gác cửa, "Thừa Càn cung Tang Chi, phụng mệnh cầu kiến Tĩnh phi nương nương."

Thái giám đều biết tên nàng, cũng biết trước nay Vĩnh Thọ cung chỉ có đám cung nhân hạ đẳng tới, nhưng Tang Chi dù sao cũng là người của Thừa Càn cung, mà trước kia cũng đã tới nhiều lần, coi như là có quen biết.

Một tên cười cười, "Dạo này đại danh của Tang Chi cô nương lan cũng xa đấy!"

Tang Chi cười gượng, "Thỉnh công công thông truyền." Tên thái giám thủ vệ chế nhạo thì chế nhạo, vẫn là vào trong báo một tiếng.

Cẩm Tú nghe tên Tang Chi đương nhiên là không khỏi kinh ngạc, tuy rằng không biết người này tới là vì chuyện gì, nhưng hiện tại hậu cung không yên, Cẩm Tú cũng không muốn lại phát sinh thêm chuyện gì, liền truyền xuống lệnh từ chối triệu kiến.

Tang Chi nghe tên thái giám truyền lời lại, lúc này lòng lập tức lạnh, thoạt muốn lập tức bỏ cuộc quay trở về. Nàng quay người đi ra, nhưng bước chân còn chưa ra khỏi Vĩnh Thọ môn, Long Phúc môn ở phía đối diện đã sừng sững dựng trước mắt nàng, khiến nàng bừng tỉnh – Tố Lặc còn ở nơi kia. Ngăn cách gang tấc, nhưng lại là cả một trời xa xôi. Tố Lặc không ra được, nàng cũng không thể vào.

Tang Chi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, tựa như thể ép mình thanh tỉnh. Nàng lại quay lại chỗ hai tên thái giám đang đứng, làm một cái phúc, khuỵu gối mà nói, "Thỉnh cầu hai vị công công trở vào nói với Cẩm cô cô một tiếng, Tang Chi sẽ đợi đến khi được Tĩnh phi nương nương cho vào mới thôi." Nói xong, nàng lại đứng thẳng lưng, khiến cho miệng vết thương vừa lành của nàng như muốn rách ra, thậm chí còn cảm nhận được máu nóng đang nhuộm vào băng vải trắng.

Thái giám bất đắc dĩ không biết làm sao, đành phải đi vào báo một câu.

"To gan!" Cẩm Tú hạ giọng quát một tiếng, rồi như có điều suy nghĩ, ánh mắt nàng lấp lóe, "Được, nếu đã muốn đứng chờ, vậy để cho nàng ta đứng chờ đi."

"Ai vậy?" Tĩnh phi nghe được, cao giọng lên tiếng.

Cẩm Tú đi vào, cúi đầu, "Chủ tử, là một cung nữ."

"Thừa Càn cung?" ánh mắt Tĩnh phi lãnh liệt, "Lúc này còn phái người tới, Hoàng quý phi của chúng ta thật không ít thủ đoạn. Nếu như cô ta cho người tới tìm chết, bổn cung ắt sẽ thành toàn. Cho người kia vào."

Sắc mặt Cẩm Tú cứng ngắc, lúc này mới nói, "Nhưng mà, người này chính là Tang Chi!"

Tĩnh phi chần chừ, "Tang Chi? Chính là..." Nàng còn chưa nói hết, Cẩm Tú đã ngầm hiểu, gật đầu đáp lại.

"Hoàng hậu còn vì nàng ta mà đối đầu với chúng ta cơ đấy..." Tĩnh phi cười lạnh, "Hôm nay Hoàng hậu lâm cảnh nguy khốn, không chừng cung nữ Thừa Càn cung này đã vui vẻ thành dạng gì rồi." Tĩnh phi mặt không đổi sắc, đứng lên, "Bổn cung muốn nhìn xem, nàng ta là loại cung nữ như thế nào. Cho vào đi."

Cẩm Tú đành nghe lời, nhưng vừa đi được hai bước đã dừng, quay lại khẽ nói, "Nương nương, chỉ sợ Tang Chi này không phải là do Đổng Ngạc thị phái tới." Cẩm Tú khó xử, cúi đầu cung kính, "Quãng thời gian gần đây, nhất là mấy ngày nay, Đổng Ngạc thị luôn đích thân hầu hạ bên Hoàng thái hậu, ngày đêm chưa từng rời khỏi, căn bản là không có hồi Thừa Càn cung. Hơn nữa, nô tỳ nghe nói lần trước Tang Chi bị Đổng Ngạc thị truyền tới Khôn Ninh cung thỉnh tội với Hoàng hậu, bị đánh cho tới ngất. Theo lý thì trọng thương này không dễ mà hồi phục được, phải cần thời gian tĩnh dưỡng, nội cung Thừa Càn cung lại không thiếu cung nữ, cho nên căn bản thì nàng không phải làm việc. Vì vậy... nô tỳ ngờ rằng tuy nàng báo rằng là phụng mệnh tới, nhưng lại tới lúc lệnh giới nghiêm đã sắp điểm, điều này không hợp lý. Chỉ sợ, là tự bản thân nàng tới đây." Nói xong dừng một lát, lại bổ sung, "Mà hơn nữa hẳn nàng còn nhớ lần đầu tiên tới đã suýt bỏ mạng ở nơi này, lần này còn có lá gan một mình tới cầu kiến... Nương nương, tô tỳ sợ trong đây có âm mưu."

"Âm mưu?" Tĩnh phi lắng nghe, trầm ngâm nói, "Còn có người dụng tâm tính toán âm mưu đối với ta nữa sao? Càng là âm mưu, bổn cung càng không sợ. Cho nàng vào."

Cẩm Tú không còn cách nào khác, đành phải cho người truyền Tang Chi vào.

Tang Chi có chút hồi hộp bất an, vừa vào chính điện Vĩnh Thọ cung đã thấy Cẩm Tú lạnh mắt mà nhìn nàng, Tĩnh phi đang ung dung ngồi trên chủ vị. Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng thế trận lẫm liệt, khiến người ta cảm thấy một cỗ áp lực bất an.

Nhưng nếu Tang Chi đã quyết tới nơi này, thì nàng cũng đã sớm xác định vào tới Vĩnh Thọ cung là phải chấp nhận mọi rủi ro. Nàng lại càng bình tĩnh thản nhiên hơn chút. Nàng không tỏ vẻ, bàn tay đan trước bụng, nàng trực tiếp đi tới trước mặt Tĩnh phi, khuỵu gối cúi đầu, "Nô tỳ Tang Chi tham kiến Tĩnh phi nương nương." Cũng không đợi Tĩnh phi mở miệng, nàng đứng thẳng lên, ngẩng đầu nghiêm mặt, nhưng ánh mắt vẫn buông, nhìn xuống mũi giày, "Hôm nay nô tỳ đến, là để cầu nương nương đưa nô tỳ tới Khôn Ninh cung."

Lạ thay, lúc này ngữ điệu của nàng lại thật bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại làm Tĩnh phi không ngờ mà âm thầm kinh hãi. Cẩm Tú và Tĩnh phi ăn ý trao đổi một đạo dư quang.

Cẩm Tú hỏi, "Đổng Ngạc phi phái ngươi đi?"

"Không phải, chính là bản thân nô tỳ muốn đi." Tang Chi quỳ xuống, dập dầu, trán như thể chạm xuống thảm, "Hoàng hậu nương nương đối với nô tỳ có ân tri ngộ, hôm nay người gặp phải hiểm cảnh, nô tỳ không có sở cầu nào khác ngoài việc có thể đi theo hầu hạ bên Hoàng hậu nương nương."

Nói xong câu này, Tĩnh phi nương nương cùng Cẩm Tú đều trầm mặc. Vào lúc này, ai ai cũng đều ước có thể cách Khôn Ninh cung càng xa càng tốt, vậy mà lại có người tới Khôn Ninh cung! Chuyện này thực sự khó hiểu, hiển nhiên Tĩnh phi cũng không thể không hoài nghi mục đích của Tang Chi, "Ngươi là người của Thừa Càn cung, nơi đó là nơi tốt nhất trong nội cung, còn muốn tới Khôn Ninh cung?"

Tang Chi biết rõ, nếu như mình không tìm ra được một lí do thuyết phục, Tĩnh phi tuyệt đối sẽ không giúp. Nàng khẽ cắn môi, trầm giọng, "Ta không đành lòng nhìn Tố Lặc chịu khổ một mình, nàng là bằng hữu duy nhất của ta."

Cẩm Tú lập tức biến sắc, quát lớn, "To gan! Thân là nô tỳ, không được phép gọi tục danh của Hoàng hậu!"

Tang Chi khẽ cười, "Thời điểm ta quen biết nàng, nàng cũng chỉ là Tố Lặc mà thôi. Đối với ta, nàng chẳng phải Hoàng hậu, chỉ là bằng hữu của ta, chỉ có thể mà thôi."

Ánh mắt Cẩm Tú phức tạp mà tức giận, còn muốn trừng phạt, nhưng Tĩnh phi lại phất tay ngăn nàng lại. Tĩnh phi đứng lên, đi tới trước mặt Tang Chi, "Bằng hữu?" Giọng nói nàng chất đầy châm chọc – nơi cung cấm này chưa từng tồn tại thứ gọi là bằng hữu!

"Phải." Tang Chi đáp lại, một chữ sắc bén, "Hán tộc có câu 'Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, nữ tử chết vì người tình lang'. Tố Lặc dùng chân tâm đối xử với ta, ta cam tâm tình nguyện vì nàng mà không màng mạng sống."

Tĩnh phi nheo mắt, "Ngươi dùng điển tích, ngươi biết chữ?"

"Có chút hiểu biết."

"To gan!" Tĩnh phi siết cỗ khăn tay, chỉ vào Tang Chi, nâng giọng mà quát, "Cung nữ tuyệt đối không được phép biết chữ, ngươi có gan lừa gạt Hoàng thất, đại nghịch bất đạo, xem thường cung quy! Nói xem, đây là tội gì?"

"Là tử tội." Tang Chi cả gan ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt Tĩnh phi, "Cho nên, nương nương có thể yên tâm không?" Nàng đặt vào tay Tĩnh phi điểm yếu của chính bản thân mình, tự nguyện cho người kia một cách để khống chế nàng. Dù sao nàng hiểu, một người không có điểm yếu sẽ không được trọng dụng, bởi vì không có điểm yếu đồng nghĩa với việc không thể bị khống chế.

Tĩnh phi thu tay, mặt không đổi sắc nhìn xuống đối mắt với Tang Chi, nhận ra người đang quỳ không hề sợ hãi. Dù sao việc mặt đối mặt với người khác như thế này đối với Tang Chi cũng chẳng phải việc gì khó, chẳng qua là bản năng của nàng, tới lúc cần dùng sẽ dùng mà thôi.

Không khí trong chính điện như thể đã lạnh xuống, lạnh tới mức đóng băng. Cẩm Tú trợn mắt há miệng, sợ hãi đến không dám thở mạnh. Tang Chi có lá gan dám nhìn thẳng vào chủ tử! Tĩnh phi đối tốt với Cẩm Tú như vậy, Cẩm Tú cũng chưa từng dám nhìn thẳng vào nàng, nhưng cái người Tang Chi này vậy mà có thể dám làm như thế! Hơn nữa khí thế lúc này của Tang Chi đối đầu với Tĩnh phi cũng làm cho Cẩm Tú sinh lòng khiếp sợ đấy, loại khí thế cường ngạnh mà lãnh liệt không thua kém là bao, đúng vậy. Không sai, chính là như thế - Cẩm Tú nghĩ thầm - Như thể... Tang Chi tựa như cũng là chủ tử, giống như Tĩnh phi, và cả Hoàng hậu, đều là chủ tử!

Không gian yên tĩnh tuyệt đối, thời gian trôi đi như thể đã qua cả một thế kỷ, lúc này Tĩnh phi mới lên tiếng, ngữ điệu đều đều, "Ngươi là ai?"

"Cung nữ Tang Chi." Tang Chi đáp lời, thanh âm cũng bằng phẳng.

Lại thật lâu sau, Tĩnh phi mới nói tiếp, trong đáy mắt lấp lóe tia tán thưởng, ánh mắt nghiền ngẫm ngậm tia cười, "Tốt."

"Đa tạ nương nương." Tang Chi kéo khóe môi, cũng cười.

Tĩnh phi xoay người, "Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới Khôn Ninh cung gặp nàng, nhưng không có cách đưa ngươi từ Thừa Càn cung tới Khôn Ninh cung."

"Như vậy là đủ." Tang Chi khẽ thở ra một hơi. Đương nhiên nàng biết Tĩnh phi không làm được, nhưng sở dĩ nàng đưa ra thỉnh cầu này là vì nàng đã bộc lộ quá nhiều, đưa ra một điểm yếu chết người như thế, đương nhiên sẽ phải đưa ra một yêu cầu tương xứng. Như vậy, mới khiến cho Tĩnh phi yên tâm tin tưởng. Nói cách khác, dùng thân phận của nàng, địa vị của nàng mà nói muốn tới gặp Hoàng hậu một lần, hẳn sẽ chẳng nghe vào tai, ngược lại càng gây ra sự hoài nghi. Nhưng đưa ra một thỉnh cầu thoạt đầu thì tưởng khó tin như vậy, nhưng thực ra xét ngọn ngành thì lại có thể tin tưởng đấy. Kết thúc này nàng tiên liệu được, Tĩnh phi sẽ đưa nàng tới Khôn Ninh cung, như là một kế sách thỏa hiệp.

Nàng vừa nói dứt lời, Tĩnh phi bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu lại gắt gao nhìn thẳng nàng.

Tang Chi đang không rõ tại sao, lại nghe Tĩnh phi nói rõ ràng từng chữ, ngữ điệu khẳng định, "Ngươi dám tính kế ta."

Tuy rằng Tĩnh phi cá tính mạnh, nhưng tuyệt đối không phải một người ngốc. Nàng nhanh chóng hiểu được, biểu hiện này của Tang Chi chứng tỏ hẳn nàng biết mình căn bản không có khả năng đưa nàng từ Thừa Càn cung tới Khôn Ninh cung, cho nên mới dùng kế sách này dụ mình vào cái bẫy thỏa hiệp.

Tang Chi thảng thốt trong lòng, ổn định lại tâm tình, cười nói, "Nương nương anh minh. Chút tài mọn của nô tỳ, bất quá cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, thật sự là có điều bất đắc dĩ."

"Tốt nhất là hãy vì bất đắc dĩ. Với tâm cơ của ngươi, an phận ở Thừa Càn cung làm một tiểu cung nữ hèn mọn không danh phận, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng." Tĩnh phi cười lạnh.

Tang Chi nghe ra tia trào phúng, biết rằng đã chọc giận Tĩnh phi rồi, liền hết sức mềm dẻo uyển chuyển, "Lòng nô tỳ không ở Thừa Càn cung, tự nhiên sẽ không thể ở Thừa Càn cung mà phát huy." Lại nói, "Chim khôn biết chọn cành mà đậu, nô tỳ chỉ nguyện ở lại Khôn Ninh cung."

"Chờ tới ngày Đổng Ngạc phi làm Hoàng hậu, không phải ngươi sẽ được ở Khôn Ninh cung rồi đấy sao?" Tĩnh phi nói, thanh âm vẫn lành lạnh.

Tang Chi lại cười, "Nói như vậy, nhưng Khôn Ninh cung mà không có tri kỷ, cũng không còn ý nghĩa." Tri kỷ trong lời nàng nói, đương nhiên là Tố Lặc.

Tĩnh phi dùng ánh mắt thâm sâu khó lường mà đánh giá nàng, lại không hề lên tiếng, lát sau mới nói, "Thay y phục Vĩnh Thọ cung đi, bổn cung dẫn ngươi tới Khôn Ninh cung."

"Đa tạ nương nương!" Tang Chi mừng rỡ trong lòng, vội vàng đứng lên. Cẩm Tú trước sau một mực không nói chuyện, chỉ khi nhìn thấy lớp y phục sau lưng nàng bị máu tươi nhuộm đỏ mới kinh hồn khẽ kêu lên một tiếng, nhưng Tang Chi lúc này đau đến không thể mở miệng, cho nên cũng chẳng nhiều lời. Nàng nhanh nhẹn đổi thành một thân y phục Vĩnh Thọ cung, theo sát sau lưng Tĩnh phi.

Cẩm Tú ghé bên tai Tĩnh phi nói nhỏ gì đó, Tĩnh phi cũng theo đó mà đưa ánh mắt quét qua nàng một cái. Tang Chi đoán rằng hẳn là đang nói về thương thế của nàng, bất quá nàng cũng không quan tâm, hôm nay nàng đã thể hiện ra quá nhiều rồi, Tĩnh phi muốn nghĩ thế nào nàng cũng không quản. 

Nàng chỉ thầm nghĩ, thật nóng lòng muốn gặp Tố Lặc.

--- Còn tiếp ---

Editor lảm nhảm: Trận cân não nhẹ nhàng giữa Tĩnh và Tang, thiệc thú vị :v Tang cx hay lớm, hẳn là 'kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, nữ tử chết vì người tình lang', ủa như zị rốt cuộc Tang là kẻ sĩ chết vì tri kỷ hay là nữ tử chết vì tình lang thế hởm :))))) 
Thiết nghĩ Thanh Tú mà ko thành cp thì uổng, chủ tử nô tài quá ăn ý, nói ít hiểu nhiều :v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.