Ánh mắt Đổng Ngạc phi toát ra tia lạnh lẽo, nhẹ giọng như đang tự nói với mình, "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Giết người thì phải đền mạng, đây là đạo lý hiển nhiên."
Nghe được lời này, Trinh phi ngẩng đầu nhìn Đổng Ngạc phi, mà Đổng Ngạc phi lại chỉ chăm chăm nhìn biển tên Khôn Ninh cung. Tang Chi lùi về phía sau, không nhìn thấy biểu tình của Trinh phi, cũng chẳng rõ thần sắc của Đổng Ngạc phi như thế nào. Có điều nghe được lời này càng khiến Tang Chi lo lắng bất an. Xem ra Đổng Ngạc phi tới Khôn Ninh cung ngày hôm nay, chính là chuyện lành không tới, chuyện tới không lành. Mà người này bây giờ trở nên tàn nhẫn như vậy, biết khuyên can thế nào?
Nhất thời, Tang Chi tâm loạn như ma, biết rõ lần này khó có thể dễ dàng cho qua. E rằng Tố Lặc sẽ gặp nạn, nhưng bản thân nàng lại thúc thủ vô sách. Nên làm gì bây giờ? Tang Chi muốn đổ mồ hôi lạnh, lại nghĩ đến thân phận bản thân mình chẳng qua chỉ là một tiểu cung nữ không quyền không thế, thấp cổ bé họng. Huống hồ, hiện tại Đổng Ngạc phi đã thập phần nghi kị nàng, tuy rằng Tang Chi không rõ sự nghi kị này từ đâu mà có, nhưng nàng biết chắc chắn lúc này dù nàng nói điều gì, người kia cũng sẽ không để vào tai.
Lại nói, trong khi Đổng Ngạc phi chìm trong căm giận, hẳn là Hoàng đế vẫn còn đang khư khư cố chấp, giằng co với triều thần vì chuyện phế Hậu đấy.
Ai có thể ngăn được Đổng Ngạc phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/997943/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.