Tang Chi cực lực lắc đầu, lắc đầu không ngừng.
"Làm sao vậy?" Tố Lặc khó hiểu.
Tang Chi đột nhiên đứng bật dậy, cách xa người kia một chút, ngay cả lời nói ra cũng không trôi chảy, "Không... không sao. Không sao cả." Thấy biểu tình Tố Lặc trở nên nghi hoặc, lại vội vàng nói, "Không có chuyện gì. Chỉ là, ta... ta có chuyện muốn nói."
Tố Lặc lại bật cười, tiến lên giữ lấy tay nàng, "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Thành ra thế này là vì bị Đổng Ngạc phi dọa sợ, hay là do ta dọa ngươi sợ đây?"
Tang Chi há miệng không nói nên lời, thầm cười khổ - Ta đúng là bị Đổng Ngạc phi dọa, cũng chính là bị ngươi dọa sợ rồi. Nhưng hai chữ 'dọa' này không giống nhau, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện ra, như thể mình đã bị thiếu nữ này... làm rung động rồi!
Quả thực... không thể tưởng tượng nổi!
Tang Chi gần như bị bản thân mình làm cho tức chết rồi. Nhưng nàng không kìm được mà chỉnh lại sợi tóc đen của người kia, rồi khẽ áp tay lên sườn mặt nàng, "Tố Lặc..." Tang Chi đau lòng, chỉ muốn gọi lên cái tên này vậy thôi.
Con ngươi Tố Lặc lấp lóe dao động, thấy Tang Chi như thể sắp khóc lên mới ôn nhu nói, "Đây không hề gì, ngày trước còn ở trên thảo nguyên, ngày ngày học cưỡi ngựa, thường xuyên bị thương đấy. Ta cũng chẳng phải loại tiểu thư Trung Nguyên chân yếu tay mềm a."
Nhưng Tang Chi chẳng để ý đến lời này. Bằng động tác nhẹ nhàng nhất, nàng kéo Tố Lặc ôm vào trong ngực, áp chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/997939/chuong-33-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.