Tang Chi cực lực áp chế nhịp tim đang kích động không thôi, nhắm mắt đưa chân theo đoàn thánh giá của Thuận Trị đế tới Từ Ninh cung. May mắn, bởi vì theo Hoàng đế, cho nên suốt cả một đường nàng không cần phải hành lễ với bất kỳ ai, mãi cho tới đi gian trong của tẩm điện Từ Ninh cung mới dừng. Dõi mắt nhìn vào, nàng nhìn thấy một người đang nằm trên giường, màn tơ vén lên, ngồi bên giường chính là Đổng Ngạc phi. Cuối giường còn có một vị cung nữ lớn tuổi đang đứng, Tang Chi đoán chừng người này là Tô Ma Lạt Cô. Có điều, không thấy Lục Oanh ở đây. Lục Oanh đi đâu rồi? Nhưng lúc này nàng cũng không có tâm tư nghĩ nhiều về chuyện này. Tẩm điện Từ Ninh cung lạnh ngắt như tờ. Thuận Trị đế vừa tới bên giường đã quỳ một gối hành lễ thỉnh an Hoàng thái hậu, lão nhân gia ho nhẹ một tiếng, "Sao Hoàng đế đột nhiên lại rảnh rỗi tới Từ Ninh cung rồi?" 
 "Nhi tử cũng nên tới thăm Hoàng ngạch nương[1] một chút." Thuận Trị đế nói, lại hơi quay đầu nhìn lướt qua Tang Chi một cái. 
 Tang Chi không hiểu ý tứ của hắn, khóe môi Thuận Trị đế hơi động, nhưng cũng chỉ không nói không rằng, lùi về phía sau lấy cỗ liên bồng y từ trên tay Tang Chi mà bước tới phủ lên vai Đổng Ngạc thị, lúc này mới tiếp tục nói chuyện với Hoàng thái hậu, "Hoàng ngạch nương thấy trong người thế nào rồi?" 
Hoàng thái hậu hé mắt thu hết hành động của Thuận Trị vào mắt, nhưng cũng chỉ làm như không nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/997932/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.