"Tố Lặc..." Sao Tang Chi lại không nhận ra tâm tình người kia thay đổi, chỉ là nàng không rõ mình nên nói cái gì, mà bản thân mình nên làm gì cho người kia đây? Dù sao ở nơi này Tang Chi không quyền không thế, đừng nói đến thân bất do kỷ, ngay cả mạng nhỏ này cũng không biết đang nằm trong tay ai. Chính là lực bất tòng tâm.
Tố Lặc cất giấu mong chờ dưới đáy mắt, ung dung nghe Tang Chi nói, nhưng cuối cùng nàng lại chỉ nói, "Hẳn không còn sớm nữa..." Nàng cúi đầu, "Tố Lặc, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Tố Lặc không để lộ ra tâm tình, nhàn nhạt đáp một câu, liền xoay người rời đi.
Tang Chi nhìn theo bóng người dần xa, quay đầu nhìn về hướng khác, chính là... bản thân nàng không nguyện nhìn theo Tố Lặc, không muốn biết người kia đến tột cùng là đi về phía nào. Ngẩn người cho đến khi tuyết rơi ngày càng dày, khi ấy nàng mới dậm chân một cái, xua đi cái lạnh quanh quẩn, rồi cất bước đi về phía Khôn Ninh cung. Tang Chi lúc này đã chắc bảy tám phần, Hoàng hậu nương nương sẽ không triệu kiến mình, lệnh cho đứng đợi chỉ đơn thuần là để trừng phạt mà thôi.
Tiếng chuông điểm giao thừa vang lên, vọng khắp Tử Cấm Thành. Một năm mới lại đến rôi.
Tang Chi vừa đến trước đại môn Khôn Ninh cung đã bị chặn lại, "Trở về đi thôi" Tiểu cung nữ nói, "Sang năm mới rồi, Hoàng hậu nương nương nhân từ, truyền xuống nói ngươi không cần đợi nữa."
Tang Chi đương nhiên là vui mừng, thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-lenh/997919/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.