Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên
Mục Cẩm vừa dứt lời, bầu không khí trong Phượng Tê cung dường như đông lại, toàn bộ rơi vào yên lặng. Luyện Nguyệt Sênh liếc vẻ mặt âm trầm của Cảnh Diễm, nhìn Mục Cẩm, vỗ vỗ của nàng tay, "Ngươi ra ngoài trước đi tìm một cung nữ tê là Lục Oánh, thì nói mình là cung nữ bệ hạ điều đến Phượng Tê cung, nàng sẽ an bài chỗ ở cho ngươi."
Mục Cẩm gật gật đầu, nhìn thoáng qua Hoàng Đế, hỏi nhỏ Luyện Nguyệt Sênh, "Bệ hạ không sao chứ?"
Luyện Nguyệt Sênh mỉm cười, "Yên tâm đi!"
Nghe vậy, Mục Cẩm mới đứng dậy, nhẹ nhàng rời đi.
"Bệ hạ..." Luyện Nguyệt Sênh nhẹ giọng gọi.
Con ngươi đen bóng của Cảnh Diễm âm trầm giống như mây đen giăng đầy trời, sắc mặt hắn không hề dịu đi chút nào trái lại càng âm trầm hơn, hắn trầm giọng hỏi "Lời của Mục Cẩm, nàng có tin không?"
Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra, nói: "Trước khi có chứng cứ xác thực, lời của Mục Cẩm cũng chỉ là suy đoán mà thôi!"
Nghe vậy, hắn khẽ nâng mắt, ánh mắt tràn ngập hàn ý, nhìn về phía Luyện Nguyệt Sênh, "Lời của nàng ta có khả năng là thật!".Hắn chuyển mắt nhìn về một cái bình cổ dài được bày trên một án thượng cách đó không xa, "Trẫm từng sai người đi tìm những người lớn tuổi trong Liễu gia…"
Nói đến đó, hắn im lặng. Luyện Nguyệt Sênh mấp máy môi, hỏi: "Có thu hoạch được gì không?"
"Đám hạ nhân biết được mối quan hệ của hai người kia năm đó, toàn bộ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-co-hi/2720088/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.