Editor: Quyền Khuyên
Nhưng bên trong đình, Hoàng Dương Hồng Tư sợ hãi tim đập mạnh, Tề vương có ý gì? Thật sự có suy nghĩ không nên có đối với Hoàng Hậu, dựa vào việc đưa trang sức biểu đạt tâm tư của mình sao!
Cảnh Dật cười nhẹ, "Gần đây trong cung không yên ổn, chuyện vặt của lục cung lại nhiều, nương nương là người đứng đầu hậu cung, lẽ ra phải quản lý tốt lục cung, nhưng chớ để bản thân mệt nhọc." Nhẹ nhàng bâng quơ đổi đề tài, "Lần này chỉnh đốn hậu cung, như vậy một thời gian nữa lục cung sẽ duy trì được sự yên tĩnh."
Cảnh Dật là một vương gia, tuy là thúc thúc Cảnh Diễm, nhưng lại không tránh không né việc thảo luận việc của hậu cung cùng với Hoàng Hậu, quả thực là quá mức rồi.
Vẻ mặt Luyện Nguyệt Sênh hơi lạnh nhạt, "Ý tốt của hoàng thúc, bản cung xin nhận tấm lòng." Giọng nói hơi trầm xuống, -D-Đ-L-Q-Đ-"Nhưng việc của lục cung, không phải là nơi hoàng thúc có thể đề cập tới, mong rằng lần sau hoàng thúc chú ý hơn."
Cảnh Dật dịu dàng cười đồng ý, "Nương nương nói rất đúng; quả thực là thần đã quá giới hạn, mong nương nương thứ tội."
Khóe miệng Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười thản nhiên, cũng không có rõ ràng, nàng đứng lên, bắt đầu nói: "Bản cung còn phải đến chỗ bệ hạ, không nói chuyện phiếm cùng với hoàng thúc được."
Dứt lời, lập tức dẫn người rời đi, lưu lại Cảnh Dật ở trong đình với nụ cười thú vị chăm chú nhìn Luyện Nguyệt Sênh càng lúc càng đi xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-co-hi/2720084/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.