Chương trước
Chương sau
Đi từ cung của Thái Hậu ra, trong đầu Luyện Nguyệt Sênh toàn là biểu tình khẽ biến hóa của Thái Hậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, "Đúng vậy, Cảnh Dật cũng phải thành thân rồi, Liễu thái phi cũng nên trở về đây."

Bởi vì trong nháy mắt đó biểu tình Thái Hậu chuyển đổi quá nhanh , Luyện Nguyệt Sênh không lưu tâm cũng không được.

Thái Hậu không thích Liễu thị, Luyện Nguyệt Sênh thấy được.

Nàng chỉ giả bộ trong lúc lơ đãng hỏi chuyện xảy ra chín năm trước, vẻ mặt Thái Hậu có gì đó là lạ; nói một câu, "Đó đều là chính sự triều đình, không phải chuyện ai gia có thể biết."

Cuối cùng còn hơi kỳ lạ mà hỏi nàng, "Nghĩ gì mà lại hỏi việc này ."

Luyện Nguyệt Sênh đành phải cười cười, giải thích một câu, bỏ qua đề tài này.

Thế mới nói; chuyến đi này nàng không thu hoạch được cái gì, nhưng dựa vào thái độ Thái Hậu, cảm thấy trong việc này có rất nhiều điều mờ ám.

Nàng bận việc cả buổi chiều, áng mây phía chân trời đều bị nhiễm đỏ bởi ánh sáng mặt trời lặn, trời lại sắp tối.

Thở dài một hơi, Luyện Nguyệt Sênh hồi cung.

— — — — — —-

Tối ngày hôm sau, Cảnh Diễm đưa Luyện Nguyệt Sênh cùng xuất cung, mỹ danh viết: Cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát dân tình, xem sinh hoạt ban đêm của dân chúng có nhiều màu nhiều sắc hay không.

Luyện Nguyệt Sênh chải búi tóc đơn giản hình chữ thập, đeo cái lược ngọc đào, mặc bộ trang phục váy ngắn màu xanh da trời, mép váy ám thêu chi tiết tràn hoa ngọc lan, thanh nhã hào phóng. Cách ăn mặc dịu dàng khéo léo, giống như một nhành hồng mai nở rộ trong tuyết, ánh sáng chói chang rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt người khác.

Từ khi xuống xe chỗ Vong Tiên lâu, Luyện Nguyệt Sênh liền không ngừng hấp dẫn chung quanh ánh mắt nam nhân.

Mặt như quan ngọc, dáng người thon dài, một Cảnh Diễm mặc một bộ tử y hấp dẫn những tiểu cô nương đi trên đường. Khác với Luyện Nguyệt Sênh là Cảnh Diễm phát hiện việc này mà nàng lại không phát hiện, vì vậy; khuôn mặt Cảnh Diễm hơi đen lại, nắm tay nàng kéo lên Vong Tiên lầu.

Hắn hơi hối hận khi mang theo Luyện Nguyệt Sênh, người phụ nữ của hắn, hẳn nên giam trong nội cung, vẻ xinh đẹp chỉ cho hắn xem, không phải cho nam nhân khác xem!

Ý nghĩ này vừa lóe ra, đến hắn cũng ngạc nhiên vô cùng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Luyện Nguyệt Sênh chính xác là người phụ nữ của hắn, là vợ hắn, vậy suy nghĩ này của hắn cũng không phải sai!

Tiệm tiểu nhị nhìn hai vị khí độ phi phàm kia, cả người đều quý khí, thì biết không giàu cũng là quý, vội vã cười vẻ mặt vui mừng lên nghênh đón, "Hai vị ăn chút cái gì? Lầu hai có nhã gian."

Mắt Cảnh Diễm chỉ nhìn thẳng, "Gọi chưởng quầy các ngươi ra đây."

Tiểu nhị ngẩn ra, hỏi lại: "Chưởng quầy chúng ta? Không biết công tử tìm chưởng quầy có chuyện gì."

Cảnh Diễm kéo nàng lên bậc thang, Luyện Nguyệt Sênh quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, "Ngươi hãy nói, có người họ Luyện đến tìm hắn !" Dứt lời, nàng đột ngột quay đầu, bất mãn nói: "Chàng nổi điên cái gì! Đi chậm chút!"

Tiểu nhị nhìnhai người này thật sự không giống như người thường, nam quý giá nữ kiều mỵ, có lẽ là có chuyện lớn mới tìm chưởng quầy. Tiểu nhị nghĩ tới như vậy, nhấc chân bước đi.

Cảnh Diễm kéo nàng vào một nhã gian bố trí trang nhã,  buông tay nàng ra.

Luyện Nguyệt Sênh nhíu lại lông mày, hết sức bất mãn xoa cổ tay bị hắn nắm hồng hồng, nhìn khuôn mặt người nọ không biểu lộ chút sợ hãi, liền nói: "Chàng sợ người khác không biết quan hệ chúng ta phải không! Dọc đường nắm chặt tay như thế!" Lời này thể hiện cảm giác ghét hắn.

Mắt Cảnh Diễm híp lại, cười nhạt một tiếng, "Nhớ kỹ, về sau kêu Trẫm là tướng công khi ở bên ngoài."

Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, Cảnh Diễm liền cười, "Kêu một cái nghe thử xem."

Nàng mấp máy đôi môi, mặt đỏ lên, quay đầu nói: "Đừng đùa thiếp!"

Nhìn bộ dáng kia của nàng, Cảnh Diễm yên lặng cười cười, không lại trêu nàng, nhưng là trong đáy lòng lại là không hiểu vì sao lại hi vọng nàng có thể dùng giọng nói ngọt ngào gọi hắn một tiếng "Tướng công".

Điều này thì tuyệt vời đến thế nào đây!

Hắn suýt bị nghẹn nước trà khi ngạc nhiên với suy nghĩ này của mình.

Luyện Nguyệt Sênh ổn định tâm trạng, thấy hắn cười, cũng bình tĩnh lại, đôi khi người này có thể nói một câu làm nàng không biết nói gì. Không nghĩ đến vốn đến là muốn trêu chọc hắn, lại bị hắn trêu chọc, thật là mất mặt!

Hai người hai suy nghĩ, im lặng ngồi trên ghế, im lặng không lên tiếng.

Vậy nên khi Mục Thành tiến vào thì nhìn thấy hai vợ chồng này ngồi đối mặt nhau, một người chống má, một người uống trà, toàn bộ nhã gian tĩnh kỳ cục.

Mục Thành là trước sau như một trong trẻo lạnh lùng, sẽ không có tâm tư hỏi hai người bọn họ bị làm sao vậy, hắn mặc một bộ áo trắng như tuyết, mặt lành lạnh, vừa đi vừa nói nói: "Hai vị sao lại đến đây, có tiến triển gì sao."

Cảnh Diễm đặt ly trà xuống, ngước mắt, bình thản nói đến: "Đừng nghĩ đơn giản như vậy, ngày hôm nay Trẫm... Ta đến đây hỏi ngươi vài chuyện."

Luyện Nguyệt Sênh chống má, liếc nhìn hắn, âm thanh biếng nhác, "Ngồi xuống trước đi."

Chuyện liên quan đến sự trong sạch của Mục gia, Mục Thành vẫn đều luôn cẩn thận coi trọng, hắn cũng không quan tâm thái độ của hai người này là gì, bước vài bước, ngồi xuống.

Cảnh Diễm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Ta hỏi ngươi, hai nhà Mục Liễu lúc trước là thế giao?"

Mục Thành hơi giật mình, gật đầu, "Đúng thế."

"Mục Thành, ngươi không nên giấu diếm điều gì, hai nhà Mục Liễu đã xảy ra chuyện gì?" Khuôn mặt Cảnh Diễm nghiêm túc, gằn từng tiếng, "Có phải là trước khi xảy ra sự kiện vàng thỏi thì quan hệ hai nhà đã bắt đầu chuyển biến xấu ."

Khuôn mặt Mục Thành trầm xuống, trầm ngâm một lát, mới từ từ nói, "Cũng không phải chuyện căng thẳng gì, Liễu gia có một người con gái út, trước kia là định thân cùng ta thúc thúc, nhưng mà sau đó, nữ nhi Liễu gia tiến cung làm phi tử..." Hắn chuyển mắt, "Hai nhà Mục Liễu bởi vì việc này mà quan hệ trở nên xấu."

"Người con gái út Liễu gia... Khuê danh là Liễu Tố Nhi?" Luyện Nguyệt Sênh nhìn Mục Thành.

"Đúng thế." Mục Thành gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, "Người này chính là mẫu thân Tề vương, phi tử Nhân Đức đế sủng ái nhất trước khi chết."

Luyện Nguyệt Sênh chậc một tiếng, "Thật sự không nghĩ đến!" Nàng nhìn Cảnh Diễm.

Cảnh Diễm trầm mặc, Luyện Nguyệt Sênh hỏi Mục Thành, "Vậy ngươi có biết tại sao Liễu gia muốn đưa nữ nhi vào hoàng cung không? Không phải đã đính hôn cùng thúc thúc ngươi sao?"

"Cái này thì ta cũng không rõ lắm..." Mày Mục Thành khẽ nhăn lại, "Ta nhớ rõ khi đó cảm tình giữa Liễu thị với thúc thúc rất tốt, nào biết qua vài ngày thì nàng tiến cung." Ngừng lại, "Đại khái là vì vinh hoa phú quý phù phiếm, người Liễu gia từng nói, nàng tự nguyện tiến cung ."

Cảnh Diễm đặt tay trên bàn, ngón tay gõ lên mặt bàn theo quy luật tiết tấu, một tiếng lại một tiếng, gõ gõ làm tâm tình Luyện Nguyệt Sênh tự nhiên trầm xuống.

"Trẫm truyền đến những người có tham gia vụ án năm đó, nói là lúc ấy nhân chứng vật chứng đều có, tội danh Mục gia khó thoát, vững vàng chính xác." Hắn khẽ nhíu mày, "Dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều có, Mục gia mở miệng nói oan uổng, cũng không phải là không có gì."

Luyện Nguyệt Sênh im lặng, sau nói: "Nếu như lúc đó tiên đế thật sự bao che, giả tạo nhân chứng vật chứng, chẳng phải là chuyện nhỏ sao."

Cảnh Diễm khẽ di chuyển con ngươi, ánh mắt nhìn nàng có chút lạnh. Luyện Nguyệt Sênh chuyển mắt im lặng.

"Mục Thành, nói thật với ngươi." Luyện Nguyệt Sênh nhìn về phía hắn, vẻ mặt đoan chính, "Chuyện này, nói thật rất khó bắt  đầu, nếu chuyện này có quan hệ với tiên đế, lấy thủ đoạn của tiên đế, ngài nhất định sẽ xử lý sạch sẽ mọi dấu vết. Hình bộ cùng Đại Lý tự, ai cũng không biết là bọn họ có tiếp tay ngụy tạo chứng cớ, lấy những chứng cớ này định tội danh của Mục gia, hay là trong bọn họ có người biết nội tình, cho nên Mục gia mới nhanh chóng bị kết tội như vậy."

Sắc mặt Mục Thành tối lại.

Bởi vì Cảnh Diễm không nói chuyện, cho nên Luyện Nguyệt Sênh đành phải nói tiếp: "Ta lại nghĩ, buổi sáng ngày mai ngươi đi gõ trống Đăng Văn, viết đơn cáo trạng lên Hoàng đế!" Nàng cười, "Gõ vào lúc lâm triều, trực tiếp tiến Thái Cực điện."

"Hồ đồ!" Cảnh Diễm vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên nói, âm thanh đè thấp, hơi nghiêm khắc, "Mục gia bị lưu đày, Mục Thành là trốn chạy ra ngoài, ngươi để hắn đi gõ trống Đăng Văn, chẳng phải là muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết hắn trốn ra ngoài sao!" Hắn tức giận nhìn nàng một cái, "Đây là tội tăng thêm một bậc, đến lúc đó đừng nói không quản được chuyện của Liễu gia, đến hắn cũng gặp tai ương theo!"

"Nếu Liễu gia có tâm, Mục Thành sẽ gặp nguy hiểm." Cảnh Diễm thu ánh mắt về, quả thực bị ý tưởng dở hơi của Luyện Nguyệt Sênh làm hắn không biết phải nói gì. Ánh mắt khẳng định của hắn nhìn Mục Thành, "Ngươi chờ đó là được, ta vừa nói sẽ thay ngươi lật lại bản án, thì nhất định sẽ làm được."

Mục Thành hơi giật mình.

Cảnh Diễm nhíu mày nhìn Luyện Nguyệt Sênh, "Trở về." Dứt lời, đứng dậy, lập tức đi.

Luyện Nguyệt Sênh cũng hiểu là vừa rồi mình đã chọc giận hắn, lúc này nói với Mục Thành: "Ý định ngu ngốc kia  của ta, ngươi đừng coi là thật, hắn nói có lý, nếu là Liễu gia có ý diệt cả nhà ngươi, nhất định sẽ không dễ dàng khoan dung để ngươi sống trên cõi đời này." Nàng vừa nhìn bức rèm che cửa lắc lư, vội nói: "Ta đi trước ." Dứt lời, liền đuổi theo Cảnh Diễm.

Lúc Luyện Nguyệt Sênh đuổi theo đến khi xuống lầu, Cảnh Diễm đã đi ra khỏi tiệm, xe phu chờ ở bên ngoài thấy có người đi ra, vội kéo xe đi đến.

"Này, tức giận thật sao!" Luyện Nguyệt Sênh thở phì phò, đứng bên cạnh hắn.

Cảnh Diễm không để ý tới nàng, Luyện Nguyệt Sênh không ngừng cố gắng, "Đừng nóng giận, chàng coi như thiếp chưa nhìn nhận chính xác được các mặt của xã hội là được rồi!"

Cảnh Diễm lườm nàng một cái, lên xe ngựa, Luyện Nguyệt Sênh bất đắc dĩ thở dài, đạp chân đi lên.

"Bệ hạ..." Nàng nhỏ giọng kêu, trong xe ngựa, trên án kỷ bày một chiếc đèn lưu ly, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, vẻ mặt không vui  của hắn hơi trầm.

Luyện Nguyệt Sênh ngồi đối diện hắn, khóe môi khẽ cười, mặt cúi xuống: "Đừng nóng giận ... Chàng so đo với một phụ nhân trong thâm cung như ta làm gì." Thấy hắn không để ý tới, vì vậy con ngươi khẽ đảo, âm thanh mềm mại vang lên "Tướng công" .

Nhẹ nhàng ôn nhu như lông vũ rơi vào trái tim, cuốn lên cơn sóng kỳ diệu.

Hắn kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.

"Vẫn còn tức giận sao?"

Mặt Cảnh Diễm đỏ lên, con ngươi mờ mịt.

"Chàng đã nói trước mặt chàng thì phải gọi chàng là tướng công, ta đã gọi, chàng không được tức giận."

"Ai, ai bảo nàng kêu, đó là ta trêu nàng thôi!" Cảnh Diễm quay mặt, không nhìn nàng, trong lòng cũng rất là vui mừng.

"Được được được, chàng trêu ta, chàng trêu ta, hiện tại ta đã mắc câu rồi." Luyện Nguyệt Sênh cười tủm tỉm.

"Hừ, cam tâm tình nguyện mắc câu thì có gì thích thú chứ." Hắn hừ lạnh.

Luyện Nguyệt Sênh không so đo với hắn, hắn đã chịu nói chuyện với mình, có lẽ lửa giận trong lòng cũng giảm xuống hơn phân nửa.

"Ta nghe nói... Nàng muốn an bài chức vị mới cho Phan Lạc, sau này hắn cùng Yên La thành thân sẽ không cho Yên La tiến cung?" Cảnh Diễm trong nháy mắt chuyển chủ đề.

"Phan Lạc cùng Yên La cũng không còn ít tuổi, hơn nữa Yên La cũng muốn sinh con, nếu vẫn là ám vệ, làm sao bọn họ có thể có đứa nhỏ." Luyện Nguyệt Sênh nói như đó là điều đương nhiên.

Cảnh Diễm khẽ nhếch mép lên, liếc nhìn nàng, "Lúc nàng ra quyết định, sao không tìm Trẫm đến thương lượng."

"Ta cảm thấy không cần thiết, không phải chàng đều đưa bọn họ cho ta rồi sao!"

"Nếu Trẫm không đồng ý?" Hắn cười.

Luyện Nguyệt Sênh đột nhiên sững sờ, hóa ra Cảnh Diễm là người không có tình người như thế!

"Trừ phi nàng lại gọi câu lúc nãy, làm Trẫm vui vẻ thì Trẫm sẽ đáp ứng nàng, thế nào?"

Nàng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Phóng ngựa lại đây."

Cảnh Diễm sau khi nghe xong thì cười, "Gọi tướng công thêm một lần nữa cho Trẫm nghe xem."

Nàng lại sững sờ, hắn nói tiếp: "Không được làm cho có lệ, phải dùng cả cảm tình để kêu."

Đây không phải là trêu đùa đâu! Đây là mệnh lệnh đó, là mệnh lệnh!

Luyện Nguyệt Sênh im lặng chốc lát, ngước một đôi mắt như nước thu loại sóng gợn lăn tăn lên, tràn ngập ý cười nhìn hắn, môi son khẽ mở, giọng nói dịu dàng chậm rãi thoát ra, "Tướng công..." Âm sắc nhu hòa gần như có thể câu hồn phách người ta đi.

Cả thể xác và tinh thần Cảnh Diễm đều chiếm được thỏa mãn cực lớn, khóe môi không tự giác giơ lên đầy ý cười, đôi mắt dịu dàng, "Rất tốt." Hơi ngừng chút nói, " Chuyện Phan Lạc cùng Yên La thì tùy nàng xử lý."

Nghe vậy, má Luyện Nguyệt Sênh hiện lúm đồng tiền như hoa, nói "Cám ơn" .

Nhưng mà; hắn cảm giác là có gì đó sai sai; vừa rồi... Hắn sao lại có thể  trêu đùa nàng?

Tác giả có lời muốn nói: Xe phu: Nhiếp ảnh gia muốn ngươi gì dùng, ngươi ngày mai không cần đến đi làm ! ! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.