Lúc Luyện Nguyệt Sênh tỉnh lại, trời đã tối rồi, trong phòng đã đốt nến, nàng nháy nháy mắt để thích ứng với ánh sáng này rồi chậm rãi mở mắt ra.
Trước bàn, có một cô gái áo lam chống má, nhàm chán cầm cây kéo xoắn lại hoa đèn, thấy nàng tỉnh, liền khóe môi khẽ cong, bỏ cái kéo xuống, bước vài bước đến bên giường, “Ngươi tỉnh rồi, đói bụng không?”
Luyện Nguyệt Sênh xoa cái ót đang đau nhói, nhìn thiếu nữ cười dịu dàng, hỏi: “Nơi này là... Ngươi là ai?”
Thiếu nữ áo lam mắt ngọc mày ngài, lông mày kẻ đen chiếc mũi đẹp, nàng cong môi mỉm cười, má biên lúm đồng tiền hiện ra, “Cái này đợi tí nữa lại nói cho ngươi biết, ngươi chờ một tí, ta đi báo cho sư phụ một tiếng là ngươi tỉnh rồi.” Dứt lời, nàng rời đi theo đường mòn.
Nàng cẩn thận nghĩ lại, nàng lạc đường trong núi rừng, có người muốn hành thích nàng, sau đó nàng bị người đánh ngất xỉu, còn hiện tại nàng ở địa phương này. Nàng xoa sau ót ngồi dậy, búi tóc xõa xuống, tóc rơi xuống dưới, nàng lười quản, mắt đánh giá chung quanh gian phòng không lớn này.
Thiếu nữ áo lam nhanh chóng trở lại, trong tay nàng bưng thức ăn, vào nhà thì thấy nàng đã ngồi dậy, liền tiếp đón nàng nói: “Cái kia, ngươi trước ăn một chút đi, ăn xong thì ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ ta.”
Luyện Nguyệt Sênh thong dong đứng lên, “Sư phụ ngươi là...”
Thần bí thiếu nữ cười, đem thức ăn đặt ở trên bàn, “Ngươi không biết ông ấy.” Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-cung-co-hi/2720052/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.