Hai người lẳng lặngngồi một lúc, Luyện Nguyệt Sênh tiến lại gần nói chuyện với Cảnh Diễm,qua mấy ngày ở chung, nàng phát hiện Cảnh Diễm cũng không phải là ngườiđáng ghét đến thế, nếu giải thích thì hắn cũng hiểu.
Ý nghĩ nàyvừa xuất hiện, tiếng nói đã đến miệng, còn chưa kịp phát ra, Hoàng Dương liền tiến vào báo Thiên tiệp dư của Quảng Lăng cung tái phát đau tim.
Luyện Nguyệt Sênh mấp máy môi, nhìn Cảnh Diễm, “Được rồi, người nhanh đi thôi.”
Lúc Cảnh Diễm vừa nghe thấy tin này thì trong lòng căng thẳng, nhưng nghĩmình đang ở cung của Luyện Nguyệt Sênh thì nghĩ đợi một chút sẽ đi quathì cũng không muộn, nào biết Luyện Nguyệt Sênh để hắn đi, hắn trongchốc lát không không biết phản ứng như thế nào.
Hắn lặng lặng yên, nói: “Nàng nghỉ ngơi đi.” Sau đó thì đứng dậy rời đi.
Hoàng Dương tiến vào thông báo cho Quảng Lăng cung, tức cành hông, hiện tạithấy Hoàng Hậu để bệ hạ đi, nhíu mày nói: “Nương nương... Nô tỳ thấy làbệ hạ rõ ràng không định đi, ngài sao lại để bệ hạ đi như thế.”
Luyện Nguyệt Sênh cũng không nhìn Hoàng Dương, “Hoàng Dương, ngươi luôn luônnhìn mọi việc đều thấu triệt, ta cùng bệ hạ là giả ân ái, ta không tinngươi không nhận ra.”
Hoàng Dương ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm chỉnhnói: “Nương nương, ngài không nên trách nô tỳ vượt quy củ, ngày hôm naynô tỳ có mấy lời phải trái muốn nói với người.”
”Bệ hạ so sánhvới lúc đầu, có nhiều điểu thay đổi, nương nương ở cùng bệ hạ, chắc cũng phát hiện. Bệ hạ có khúc mắc với lão gia, vẫn luôn cảm thấy lão giacông cao che chủ, uy hiếp vị trí của bệ hạ, cho nên nương nương gả vàohoàng cung không được bệ hạ sủng ái bởi vì chuyện của lão gia, hiện tạithấy có chút hòa hoãn, bệ hạ cũng rõ ràng là có để ý chuyện nương nương, nương nương hẳn là nên nhân dịp này mà nắm chắc cơ hội mới đúng, nhưthế nào có thể đem bệ hạ rời đi!” Hoàng Dương càng nói mày nhíu càngsâu, vô cùng sốt ruột, “Thiên tiệp dư là người nào? Nương nương chẳng lẽ không biết sao?!”
Luyện Nguyệt Sênh cúi đầu lắng nghe, cũngkhông nói chuyện, Hoàng Dương vội vàng vô cùng, nhìn thấy chủ tử nhàmình không có ý định tranh đoạt, thật là gấp đến chết.”Nương nương, ngài đứng ở hậu vị, địa vị cao, nhưng trong hậu cung này có rất nhiều thiếunữ có ý muốn làm loạn, nhớ nhung cái vị trí này của ngài. Giống nhưchuyện này, nếu không phải là nương nương cảm thấy có chuyện gì đó; sợlà sớm đã bị Hạ phi hãm hại hết đường chối cãi, đến lúc đó, không riênglà nương nương, liền ngay cả Luyện gia, cũng nhất định sẽ cùng nhau gặptai ương!”
”Nương nương!” Hoàng Dương một tiếng gọi, “Miệng nô tỳ nói sắp rách, nương nương nghe lọt được bao nhiêu.”
Luyện Nguyệt Sênh im lặng, ngước mắt nhìn hướng Hoàng Dương, trong mắt có ýcười giảo hoạt lóe lên; nhanh gần như làm Hoàng Dương cảm thấy là mìnhhoa mắt.
”Cũng nên cho Thiên tiệp dư ăn chút ngon ngọt.” Nàngcười nói, “Bệ hạ hiện tại quan tâm triều chính, vô tâm nghĩ đến cáikhác, phần lớn là nhìn Thiên tiệp dư một chút, cũng không có chuyện gì,ngươi gấp cái gì.”
Nghe thấy thế, hình như là nương nương cố ýthả người đi, Hoàng Dương ngớ ra, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm, mặtcũng thả lỏng, “Nương nương nếu nghĩ thế, nên nói sớm với nô tỳ, làm hại nô tỳ nói một đống lời, vẫn là nói vô ích.”
Nghe vậy, LuyệnNguyệt Sênh cười bỏ qua, theo sau liền phân phó Hoàng Dương chuẩn bịgiấy bút, nàng muốn viết phong thư đưa về Luyện gia.
Trong QuảngLăng cung, Thiên tiệp dư đang nghĩ ngợi mượn cớ tim đau thắt để CảnhDiễm ở lâu hơn, thậm chí là ngày hôm nay đều lưu lại chỗ nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên tiệp dư trắng bệch, hơi thở nhu nhược dựa ởtrong ngực Hoàng Đế, “Thiếp thật là đáng chết... Không biết bệ hạ ở chỗnương nương...” Giọng nói của nàng suy yếu, lông mi run run, một bộ dáng đáng thương.
”Cơ thể ngươi không tốt, chớ nói chuyện.” Cảnh Diễm nhìn bộ dáng nàng yếu ớt, trấn an nói.
Thiên tiệp dư giương mắt lên, tay nhỏ để lên bàn tay to của hắn, đáng thươngtội nghiệp nói: “Bệ hạ, thiếp... Cả gan cầu bệ hạ, ngày hôm nay có thể ở đây với thiếp không...”
Nhìn thấy hắn hơi nhíu mày lại, nàng lập tức bổ sung thêm: “Thiếp sẽ không quấy rầy đến bệ hạ.” Cũng tức là; đểhắn đem sổ con chuyển đến Quảng Lăng cung.
Cảnh Diễm có cảm giáckhác thường lóe lên; hắn cau mày đặt Thiên tiệp dư nằm xuống giường,dịch dịch góc chăn cho nàng, ôn hòa cười nói: “Hôm nay nàng nghỉ ngơicho khỏe, trong Tuyên Chính điện còn có rất nhiều việc cần Trẫm xử lý.”
Khóe mắt Thiên tiệp dư nháy nháy vài cái, trong mắt giấu vẻ ai oán, nhưnglại lập tức đầy nước, bàn tay mềm như tơ của nàng vươn ra túm ống tay áo của hắn, cắn môi, yếu ớt nhu nhược kêu một tiếng “Bệ hạ...”
Cảnh Diễm nắm tay của nàng, vỗ vỗ, âm thanh dịu dàng nói “Ngoan”, bỏ tay nàng vào trong chăn, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Thiên tiệp dư lại tức cành hông thêm lần nữa, người đã đi ra ngoài, túm những cái chén lên đầu giường ném xuống đất.
”Chủ tử...” Văn Hân quỳ xuống, sắc mặt hoang mang rối loạn.
Văn Hân vội vã nói “Vâng”, đứng dậy, vài bước đi đến, nhặt mảnh vụn ly trà trên đất.
— — — — — — — — — — — — —
Hoàng Hậu đẻ non, cần điều dưỡng một tháng, chuyện trong hậu cung do Thục phi tạm xử lý mọi việc.
Thục phi bởi vì chuyện của Phương Hinh viên, ghi hận Hạ phi, thời điểm nắmquyền gây phiền toái cho Hạ phi không ít, Hạ phi cũng nén giận vào lòng.
Sau truyện Trang phi bị hạ độc trong sữa bò, cũng làm nàng thu liễm tínhtình vài phần, cũng sẽ không tùy ý mở miệng chế giễu người khác. Nhưngnàng lại cũng là không thích Hạ phi, nguyên nhân liền là lúc Hạ phi bàytiểu Trà yến ở Phương Hinh viên, cũng mời Nguyên thục viện, vậy mà không mời nàng! Đây không phải là xem nhẹ nàng, thì là cái gì!
Hạ phi xem như là đều đắc tội vài phi tần địa vị cao.
Luyện Nguyệt Sênh ở trong Phượng Tê cung, Hạ phi cho dù là nghĩ xuống tay,cũng không qua được thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt Phượng Tê cung, chỉ có thể ở trong Thanh Ánh cung hờn dỗi.
Thời điểm này, đúng là lúc nho chín, nho tiến cống vào hoàng cung, thì sẽ căn cứ vào phẩm cấp của phi tần mà phân phát.
Luyện Nguyệt Sênh là Hoàng Hậu, ngoại trừ Thái Hậu là nhiều nhất, chỉ tạinàng đang trong thời kỳ “Đặc biệt”, nho ướp lạnh giải nóng, nàng khôngthể ăn, nhưng Cảnh Diễm vẫn là cho một chút.
Từ lần trước CảnhDiễm rời khỏi Phượng Tê cung rời đi thì đều bận rộn, liền ngay cả Thiêntiệp dư, Trang phi là sủng phi đều không được gặp hắn, hơn nữa hắn cònđem quy củ ngự tiền bạn giá bỏ đi.
Cảnh Diễm một lần ccũng không đến Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh có mời muốn nói, cũng chưa nói cho hắn nghe.
Hắn cũng không quên chuyện về Luyện Ngọc Hành, vài ngày sau, cố ý phái người đến đây nói cho nàng, Luyện Ngọc Hành không sao.
— — — — — — — — — — — — —-
Thục phi tạm thời xử lý sự vụ sáu cung, phân phát nho xuống dưới, nàng liền phái người phân phát nho đến các cung.
Lúc đó, trong lòng Hạ phi vô cùng tối tăm, một tầng trọng quá một tầng hậnHoàng Hậu, trong đầu toàn là ý nghĩ tới báo thù như thế nào, người củaThục phi mang nho đến.
Đến Thanh Ánh cung chính là Đại cung nữDiệu Trúc của Thục phi, cũng biết chủ tử mình bởi vì Hạ phi mà bị liênlụy, nàng cùng Thục phi đồng lòng, thái độ với Hạ phi có chút có lệ.
Hạ phi sao có thể chịu được chuyện này, vốn đã nghẹn tức cành hông, hiệntại một cái cung nữ còn dám không tôn trọng nàng như vậy, ngay lập tứcnổi nóng, tát Diệu Trúc một cái.
Diệu Trúc bị một cái tát của Hạphi làm cho hồ đồ, Hạ phi cực kỳ tức giận, mắng cho Diệu Trúc một trậnlà không biết quy củ, đem việc bé xé ra to mà nói. Nghe được Diệu Trúctim đập thình thích, cũng bất chấp trên mặt bị đau, vội vã quỳ xuống xin tha tội, kỳ thật nếu nói chuyện của Diệu Trúc là chuyện nhỏ thì nóchính là một việc nhỏ, hoàn toàn không có nghiêm trọng như Hạ phinói, nhưng là Hạ phi có thể nói đến Hoàng Hậu bệ hạ, vạn nhất nàng nóira, Thục phi chẳng phải cũng gặp tai ương.
Hạ phi thấy Diệu Trúc quỳ xuống, cũng hơi bớt tức giận, nhưng cũng không tha nàng.
Thời điểm Diệu Trúc mang khuôn mặt có năm cái dấu tay trở lại Trường Nhạc cung, làm Thục phi giận điên lên!
Lúc ấy Thục phi dẫn một nhóm lớn thái giám cung nữ khí thế hung hăng hướng Thanh Ánh cung đòi giải thích.
Hạ phi vừa mới xả giận, còn chưa kịp nghỉ ngơi nghỉ, Thục phi liền đến cửa.
Hai phi gặp nhau, liền giống như đốt pháo, nếu không phải là hai bên đều là biết kiềm chế, đoán chừng sớm xắn tay áo đi lên chửi bới nhau rồi.
Lúc việc này truyền đến tai Luyện Nguyệt Sênh, nàng đang ăn nho.
Đây nếu là thật đánh nhau, thực quá khó coi. Nghĩ như vậy, liền phái HồngTư Thanh Linh cùng Đỗ Tiểu Bảo, ba người đi qua đó khuyên can.
Thục phi rốt cuộc là ngại Hoàng Hậu, gặp sự tình đều kinh động đến việc tĩnh dưỡng của Hoàng Hậu, vội vã thu liễm.
Hỏi rõ ngọn nguồn sự tình, Hồng Tư trở về báo tin cho Hoàng Hậu.
Luyện Nguyệt Sênh nghĩ ngợi một lúc; giữa ban ngày ban mặt cung phi có hànhvi bất nhã, ầm ĩ sôi sục ngất trời, làm tổn hại hình tượng hoàng gia.Cho nên, phạt Hạ phi cùng Thục phi đóng cổng suy nghĩ ba ngày, viết tưhối lỗi, quyền chưởng quản hậu cung tạm thời của Thục phi giao cho Đứcphi, sau ba ngày lại chuyển lại cho Thục phi.
Về phần Diệu Trúc,chịu hai mươi đại bản, lý do là trái với cung quy cùng không kịp thờikhuyên can chủ tử. Cung nữ hầu hạ Hạ phi cũng chịu hai mươi đại bản, bởi vì các nàng không kịp khuyên ngăn Hạ phi nổi nóng, dẫn đến tình thếnghiêm trọng hơn.
Đối với kết quả xử lý này, Thục phi vui vẻ tiếp thu, Diệu Trúc cũng không có câu oán hận, là do nàng làm việc khôngthỏa đáng, cuối cùng còn liên lụy Thục phi, Thục phi vì nàng nên đến tìm Hạ phi chất vấn, Diệu Trúc vô cùng cảm động, phát thề càng ngày càngphải trung thành với Thục phi.
Hạ phi lại là hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy ngày nay, nàng làm cái gì cũng đều không thuận!
Trong một tháng Luyện Nguyệt Sênh 'Điều dưỡng', trong hậu cung đều xảy ranhững chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Giang Tây lũlụt, thiên tai không phải dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng cũng có được thành quả không nhỏ.
Cảnh Diễm lo lắng bận rộn gần một tháng, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.
Tuy rằng trong thời gian này Cảnh Diễm cũng đến Phượng Tê cung, nhưng Luyện Nguyệt Sênh cũng không nói nhiều gì với hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]