Chương trước
Chương sau
Nói ra thì cũng xem như là đúng lúc, sổ sách nội Uyển Tư có một khoản ghi không rõ ràng, Tử Vân liền đi tìm người ký sổ để thẩm tra đối chiếu, đúng lúc gặp cung nữ của Hạ phi lại đây lấy giấy và bút mực.

Hai người vào khố phòng, một đường nói cười, cung nữ Đông Tuyết của Hạ phi liền hỏi người của nội Uyển Tư: “Có còn vân sa không.”

Vân sa đã được xông hương, phần lớn được làm rèm che cửa sổ hoặc phủ lên đàn tranh, có lúc còn dùng để phủ lên lồng đèn lưu ly. Bởi vì mùi vị dễ ngửi, trong Phượng Tê cung cũng có không ít vân sa, đều để Luyện Nguyệt Sênh phủ lên giá sách.

Đông Tuyết đòi vân sa chỗ Khê nhi, bảo là muốn trở về phủ lên cái gì đó, vừa văn trong nội Uyển Tư còn có vân sa, Đông Tuyết liền nói với Khê nhi, vân sa sau khi xông hương, có thể xông nhiều loại hương liệu khác nhau, nếu xông thuốc rồi ngâm vào nước thuốc, còn có thể tạo được hiệu quả điều dưỡng cơ thể. Vì vậy Đông Tuyết nói với Khê nhi lấy loại vân sa còn chưa có huân hương, nhưng trong khố phòng không còn.

Vì vậy Đông Tuyết đành phải cầm giấy và bút mực rồi trở về.

Tử Vân nghe, sau một lúc suy nghĩ, sổ sách cũng không cần thẩm tra đối chiếu, trực tiếp đến Phượng Tê cung.

Nếu tra nhiều đồ như vậy mà đều không tra được, vậy liền nói rõ vấn đề có khi xuất hiện ở chỗ khác, nghe Tử Vân báo cáo, Hoàng Dương vội vàng lấy vân sa xuống, không kinh động đến một ai liền lập tức đưa đến chỗ Chương ngự y tại Ngự y viện.

Đoạn Dật tự tiến cử, nhưng Luyện Nguyệt Sênh cự tuyệt, nói là hắn phải làm đại sự, chuyện nhỏ này để Hoàng Dương đi là được. Dứt lời, còn gọi một cái ám vệ đến Thanh Ánh cung âm thầm theo dõi động tĩnh Hạ phi.

Từ khi Đoạn Dật được Hoàng Đế phái đến Phượng Tê cung, liền rãnh rổi sinh nông nổi, bởi vì Hoàng Hậu chuyện gì đều không cho hắn làm. Hiện tại thật vất vả có chút manh mối, đến cơ hội người chạy vặt cũng không cho hắn.

Bệ hạ dặn dò hắn đến giám thị Hoàng Hậu, có lẽ Hoàng Hậu cũng là hiểu rõ, liền cố ý để hắn tiến vào điện, hễ nàng làm việc, tất cả đều ở dưới mí mắt hắn. Thật ra Đoạn Dật rất muốn phát huy tài năng của mình, hắn vẫn đều luôn là tay giỏi trong việc âm thầm điều tra, có thể theo một điểm manh mối tra ra người đứng phía sau.

Có lẽ là Luyện Nguyệt Sênh nhìn ra Đoạn Dật ở chỗ này không được tự nhiên, thế là liền gọi hắn đến, để hắn đến chỗ Hoàng Đế, báo cáo chuyện vừa mới phát hiện, để Bệ hạ còn suy tính.

Đoạn Dật vừa nghe, vội vàng đi làm việc ngay.

Đến khi Đoạn Dật đi rồi, Luyện Nguyệt Sênh mới gọi Thanh Linh đến, hỏi chuyện Thải Điệp.

Thải Điệp rất nhát gan, vừa nói muốn hành hình, thì lập tức có gì khai nấy. Lời nói dối lúc trước của nàng cũng là muốn che dấu chuyện nàng cùng Hàm Ngải là đồng hương lại có quen biết, Hàm Ngải tẩy não nàng, nào là Thiên tiệp dư làm sủng phi được cưng chiều như thế nào, rồi Hoàng Hậu nhìn thấy đều phải kính nể ba phần ra sao, Thải Điệp nghe xong thì cũng không phân ra Đông Tây Nam Bắc gì, lại nghe Hàm Ngải nói có thể giúp đỡ gia đình nàng, thì Thải Điệp liền mở cửa sau cho Hàm Ngải, nàng đến lấy cái gì đều không ghi vào sổ sách.

Hiện tại Thải Điệp bị phân đến hoán y cục, Luyện Nguyệt Sênh sợ nàng không thành thật, liền cố ý phân phó người làm lưu ý nàng hơn.

Thanh Linh nói quá tình hình gần đây Thải Điệp, lên đường: “Nương nương, Thải Điệp nhận tội, lời khai ngài định làm như thế nào?”

”Cứ để lại đã, luôn có ngày dùng đến.” Luyện Nguyệt Sênh không nhanh không chậm nói xong.

Nếu có một ngày Thiên tiệp dư mơ mộng hão huyền là đạp lên đỉnh đầu nàng, nàng nhất định phải cho nàng đẹp mắt!

— — — — — — — — — — — — — — — — — — — — —

Một ngày sau khi vân sa được đưa qua, Chương ngự y liền phân tích ra vân sa ngâm cái gì hương liệu.

Bởi vì sớm báo cáo cho Cảnh Diễm, thời điểm xác nhận việc này là do Hạ phi tạo ra, hắn còn không quá mức khiếp sợ.

Hạ phi, Hạ Mạt, một phi tử tầm thường nhất trong hậu cung, làm sao có thể có tâm cơ nặng như vậy!

Phụ thân Hạ phi, Hạ Thần ở trong triều là chính nhị phẩm hộ bộ thượng thư, vẫn luôn cẩn trọng ra sức vì nước, hắn cùng Ninh quốc công Luyện Minh Hiên đối đầu nhau, nhìn nhau không vừa mắt, bình thường thượng triều đối nghịch không ít với Ninh quốc công. Nữ nhi của hắn, Hạ Mạt được phong làm Hạ phi, trong đó có công lao Hạ Thần, bởi vì Cảnh Diễm rất vui sướng nhìn thấy Hạ Thần đối nghịch với Ninh quốc công, phàm là địch nhân của Ninh quốc công, thì chính là bằng hữu của hắn.

Hạ Mạt này, làm việc điệu thấp, tướng mạo thanh tú, tuy không xuất chúng, cũng dễ nhìn. Ở trong hậu cung Cảnh Diễm cũng là một người không có cảm giác tồn, thường ngày liền thích đánh đàn rồi vẽ tranh, thực sự không làm cho người khác chú ý.

Cảnh Diễm không có bao nhiêu ấn tượng với nàng, cũng là nhìn mặt mũi Hạ Thần, đi đến chỗ nàng mấy lần, chỉ là nghe nàng đánh đàn, cũng không ở nơi này qua đêm.

Lúc chuyện Hạ phi rắp tâm hãm hại Luyện Nguyệt Sênh truyền đến tai Cảnh Diễm, hắn đang phê duyệt tấu chương ở Tuyên Chính điện, tuy rằng đã nghe nhắc nhở từ hôm qua, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Thế nhưng lại là Hạ Mạt?

Một phần sổ con của thuộc hạ vẫn là Hạ Thần tấu lên, bên trong là lời nhắc nhở hàm súc “Bệ hạ không có để hậu cung mưa móc đều dính gần nửa tháng” “Hoàng Hậu nương nương có thai là việc vui, nhưng bệ hạ chỉ lo Hoàng Hậu nương nương, sợ là không ổn”, để hắn không cần ở trong Phượng Tê cung, cũng đi nơi các phi tần khác.

Chỉ là một hộ bộ thượng thư, tấu loại sổ con này lên, không cảm thấy mình quản quá rộng sao! Ngự Sử còn chưa nói gì đâu! Nếu không phải là xem ở hắn cùng Ninh quốc công đối đầu nhau, sổ con này sớm đã bị hắn ném xuống đất!

Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn một cái sổ con, quay đầu giao nó cho Triệu Hoài Sinh, nói: “Trả thứ đó về đi.” Dứt lời, liền đứng dậy rời đi.

Triệu Hoài Sinh nhét sổ con cho Tiết khánh, “Nghe thấy chưa, đưa trở về cho Hạ đại nhân!” Dứt lời, liền chạy ra ngoài đuổi theo Bệ hạ.

Lúc này trong Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh và Cảnh Diễm ngồi đối diện nhau.

Đặt ở giữa hai người là vân sa được gấp chỉnh tề, có một mùi hương thực nhàn nhạt tán trong không khí, quanh quẩn ở trước mũi hai người.

Chương ngự y thở dài, nói vài câu đơn giản, lại nói tới Hồng Tư phụ trách sắp xếp giá sách cùng một thái giám khác cũng có hỉ mạch. Cảnh Diễm nghe xong, liền vươn tay để Chương ngự y bắt mạch cho hắn.

Cảnh Diễm không có, lại không thường xuyên đến gần giá sách, tự nhiên không có loại mạch tượng kia. Còn Luyện Nguyệt Sênh, hiện tại còn mơ hồ có hoạt mạch.

Nếu như chỉ dựa vào lời nói vô tâm của một cung nữ để khẳng định là Hạ phi gây nên, thì cũng quá là qua loa. Cũng may Luyện Nguyệt Sênh có dự kiến trước, để ám vệ nhìn chằm chằm nơi đó, quả nhiên hắn đã tìm được manh mối.

Tóm lại, người muốn hãm hại Luyện Nguyệt Sênh, chính là Hạ phi.

Sau khi vẫy lui cung nhân, Luyện Nguyệt Sênh hỏi hắn: “Bệ hạ, hiện tại chứng cớ đã có, ngài định làm như thế nào?”

Cảnh Diễm trầm tư chốc lát, khuôn mặt ngưng trọng nhìn nàng, nói: “Nếu muốn trị Hạ phi tội, phải công bố chuyện ngươi bị hãm hại làm giả chửa mới được.”

Luyện Nguyệt Sênh mi tâm khẽ nhăn mày, thấp lẩm bẩm: “Thái Hậu hiếm khi vui vẻ như vậy...” Bất kể là đẻ non hay là công bố âm mưu, bị đả kích nhất vẫn là Thái Hậu.

Cảnh Diễm nhướn mày, trên mặt có vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

”Nàng nghĩ làm thế nào đây?” Hắn hỏi.

”Thực hiện theo kế hoạch cũ, thần thiếp giả trang đẻ non.” Nàng lặng yên lặng yên, ngước mắt nhìn hắn, “Về phần Hạ phi, nàng thấy thần thiếp 'Đẻ non', tự nhiên cũng liền hiểu được ý tứ bên trong. Nếu là nàng không cam lòng, sẽ lại xuống tay, thần thiếp đợi là được.” Nàng ngừng một chút, âm thanh hơi một trầm, “Hơn nữa nếu thần thiếp không có tính sai, việc này có bao nhiêu quan hệ cùng Hạ đại nhân, mong rằng bệ hạ lưu ý nhiều hơn một chút khi lâm triều.”

Chuyện bất hòa giữa Hạ phi phụ thân Hạ Thần cùng phụ thân nàng, Luyện Minh Hiên nàng đã biết từ sớm, nhưng không ngờ tới, loại này bất hòa lại kéo theo nữ nhi hắn Hạ Mạt.

Nhìn dáng vẻ Luyện Nguyệt Sênh suy ngẫm chút chút, Cảnh Diễm lần đầu tiên cảm thấy Luyện Nguyệt Sênh kỳ thật cũng không tính quá đáng ghét.

Nàng còn nhớ đến cảm xúc của mẫu hậu, không tệ, mẫu hậu đã nói qua, người hễ là nhớ đến trưởng bối, tâm tư đều là tốt.

”Nàng nếu là như vậy nghĩ, Trẫm cũng đồng ý với nàng. Hạ phi kia, Trẫm cũng chú trọng quan sát, nếu có một điểm động tĩnh, Trẫm sẽ nói với ngươi trước.” Cảnh Diễm suy nghĩ một chút, nói như thế.

Luyện Nguyệt Sênh hơi giật mình, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, đôi mắt như làn thu thủy lăn tăn, môi son hé nụ cười nhỏ, tạ ơn hắn.

Cảnh Diễm nhìn bộ dáng nàng, còn cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui, chỉ là hắn đã quen một khuôn mặt không có biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng trong con ngươi lại có sáng nhạt lướt qua.

Sau khi đi ra khỏi Phượng Tê cung, Cảnh Diễm liền bãi giá đến Thanh Ánh cung Hạ phi.

Lúc đó Hạ phi đang vô cùng tập trung chăm chú vẽ tranh, trong lòng nghĩ hắn phụ thân từng nói với nàng: Sau khi vi phụ đứng vững trong triều, cứ một mực bất hòa cùng Ninh quốc công, một ngày hắn còn ở đấy, vì phụ liền không thể đứng đầu trong triều, hiện tại nữ nhi của hắn lại vào cung làm Hoàng Hậu, ngươi nếu đã vào cung, liền nhất định phải nghĩ một biện pháp một hòn đá ném hai chim, vừa có thể xử lý Luyện Nguyệt Sênh còn có thể làm Luyện Minh Hiên trọng thương, đến lúc đó, phụ thân nhất định sẽ ủng hộ ngươi leo lên hậu vị!

Khóe môi Hạ phi nhếch lên, chấm một chút mực, vẽ ra màu đen chi tiết.

Nàng làm việc điệu thấp một thời gian dài như vậy, âm thầm quan sát Luyện Nguyệt Sênh, bảo đảm chắc chắn không hề có sơ sót mới ra tay, lúc này đây, nàng chỉ đợi là được.

Thời điểm tiếng thông báo vang lên, Hạ phi vẽ xong một đoạn hoa lê, nghe nói “Bệ hạ giá lâm”, vội sửa sang lại xiêm y, đi từng bước nhỏ ra ngoài tiếp giá.

Bên này Cảnh Diễm vào Thanh Ánh cung, bên kia trong Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh còn chưa kịp nghỉ ngơi một lát.

Bên ngoài liền có thái giám dẫn cung nữ của Thục phi là Diệu Trúc vội vã tiến vào báo: “Nương nương xảy ra chuyện, Dương Tử cung xảy ra chuyện, Thục phi không thể phân thân, phái nô tỳ lại đây mời nương nương đến!”

Diệu Trúc chạy nhanh, một đầu mồ hôi, thở mạnh lại đây mời Hoàng Hậu, Luyện Nguyệt Sênh nhìn hình dạng đó, còn tưởng rằng là Trang phi bị làm sao, phân phó người đến Dương Tử cung.

Còn chưa bước vào cửa Dương Tử cung, liền nghe bên trong truyền ra tiếng khóc của Trang phi, loáng thoáng còn nghe thấy nàng nói cái gì “Tiểu bảo bối của ta“.

Thục phi đứng một bên khuyên nhủ, trong ngực Trang phi ôm một cái cục tròn tròn màu trắng khóc hoa lê vũ đái, khuyên thế nào đều không khuyên được.

Thấy gặp hoàng hậu tới, Thục phi gấp một đầu mồ hôi hành lễ, “Vốn không muốn quấy rầy nương nương, nhưng là ngài nhìn Trang phi mà xem...” Nàng chỉ vào Trang phi, “Con mèo con Trang phi nuôi đã uống một ngụm sữa bò, chết rồi, sau đó Trang phi liền khóc không ngừng, thiếp hỏi không được.”

Trang phi có thói quen uống sữa bò, nhất là ngự thiện phòng chế biến sữa bò, thêm đường cùng mật ong, mùi vị thuần mỹ còn có thể dưỡng nhan, Trang phi cực kỳ thích. Mèo kia là Tô quý tần cho nàng mấy ngày trước, nàng rất thích, không nghĩ đến ngày hôm nay sữa bò được mang đến, Trang phi như mọi ngày trước đút cho mèo con một ngụm, kết quả con mèo sau khi uống thì không còn động đậy nữa, nhìn lại thì đã chết rồi.

Nghe cung nữ Trang phi giải thích, Luyện Nguyệt Sênh nghĩ thầm, thiệt tình, nàng đến vội vã như vậy, còn tưởng rằng Trang phi bị làm sao, không nghĩ là một con mèo bị chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.