Sau khi Lê Khanh bước vào văn phòng, dáng vẻ của chủ nhiệm lớp trở nên rất nghiêm túc.
“Lê Khanh à, thầy đây có một yêu cầu hơi quá đáng.” Do dự cả nửa ngày, cuối cùng Hoàng Thanh Quốc cũng chịu mở miệng.
“Thầy Hoàng, thầy nghiêm túc quá rồi ạ.” Lê Khanh vội vàng trả lời.
“Là thế này, thầy định để em kèm bạn học Đường Chi Hứa một chút.” Hoàng Thanh Quốc chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình, bảo Lê Khanh đi đến chỗ đó rồi ngồi xuống.
Lê Khanh nghe lời ngồi vào ghế.
“Thầy thấy gần đây em cũng rất thân thiết với em ấy, có phải các em có chung chủ đề nói chuyện đúng không?” Chờ Lê Khanh ngồi xuống, Hoàng Thanh Quốc lại hỏi.
“Có ạ. Thầy Hoàng, thật ra Đường Chi Hứa so với những gì cậu ấy thể hiện ra bên ngoài là không giống nhau.” Trong lòng Lê Khanh vẫn luôn ghi nhớ những lời bàn tán trong lớp lúc nãy. Trong giọng nói đều là ý bảo vệ cho Đường Chi Hứa.
“Em cũng có cảm giác như vậy sao?” Hoàng Thanh Quốc vui mừng hỏi.
“Hả? Cái gì ạ?” Vẻ mặt Lê Khanh như rơi vào trong mộng.
“Không có việc gì đâu. Ý của thầy là, ý là, bạn học Đường Chi Hứa vẫn còn có thể cứu vãn, em có thể giúp em ấy nâng cao thành tích hay không?” Hoàng Thanh Quốc suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Hoặc nên nói là để ý đến tâm trạng của em ấy một chút.”
“Thầy Hoàng, vậy là, Đường Chi Hứa đã xảy ra chuyện gì sao?” Lê Khanh cẩn thận hỏi.
“Bài thi tiếng Anh lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-va-hoc-than-co-chut-khong-dung/1310605/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.