"Tôi thích em."
Thật ra trước đây, khi Mẫn Doãn Kì mới vừa để ý đến tôi cho đến bây giờ, một câu tỏ tình cũng chưa từng nói với tôi, cho nên tôi mới nghĩ rằng hắn nhất định trêu đùa trái tim thiếu nữ của tôi.
Cho đến hôm nay nghe được câu này, trái tim 17 tuổi của tôi bỗng rung động kịch liệt.
Aaaaaaaa, làm người ta ngại muốn chết.
Mẫn Doãn Kì vẫn cứ chăm chú nhìn gương mặt đã nóng bừng của tôi, hắn chớp chớp mắt, hồi lâu sau lại nhoẻn miệng cười.
"Sao không nói gì hết vậy?" Tôi rũ mắt, tay kéo kéo áo hắn.
"Tôi ngại."
Mẫn Doãn Kì nghe xong lại gật gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn cái gì đó hồi lâu, lát sau kéo nó quá rồi phủ lên người chúng tôi.
"Bây giờ chỉ còn hai đứa mình thôi, hết ngại rồi nhé."
"..."
"Em ngây người cái gì, mau nói chuyện cho tôi."
Tôi cắn môi, trừng mắt về phía hắn, sau đó tôi lại tiếp tục giãy dụa cuối cùng thoát khỏi được hắn.
Thoát được rồi tôi liền lật đật bò dậy sau đó chạy về lớp học.
Hế hế, tẩu thoát thành công.
[...]
Mẫn Doãn Kì ngồi trong lớp, tay gõ gõ lên bàn, sau khi Niên Nhĩ Lạc bỏ chạy cũng không có đuổi theo, chỉ duy trì sắc mặt lạnh nhạt nhìn bóng lưng của cô rời đi.
Phác Trí Mẫn bước tới, tay khoác lên Mẫn Doãn Kì, cười cười hỏi.
"Đại ca không đuổi theo chị dâu à? Lỡ cô ấy lại chạy theo người khác thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-thich-toi/3075974/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.