Chương trước
Chương sau
Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu nhìn Phác Trí Mẫn, sau đó nhỏ giọng hỏi.

"Cô bé kia là ai?"

"Là Niên Nhĩ Lạc, trân bảo của đại ca đó." Phác Trí Mẫn cười cười nói với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nghe xong liền gật gật, hồi lâu sau lại tiếp tục lên tiếng.

"Trân bảo nhưng sao đối xử với người ta hung dữ thế?"

"Cậu không biết sao? Đó gọi là chiếm đoạt gái nhà lành, trùm trường cua gái cũng phải có tư thái của trùm trường chứ có biết hong?"

"..."

[...]

"Anh thả tôi xuống đi, hôm nay tôi mặc váy ngắn lắm." Niên Nhĩ Lạc mếu máo cào cào lưng của Mẫn Doãn Kì, nhỏ giọng cầu xin.

"Em mặc váy ngắn thì liên quan cái gì đến tôi?" Hắn lạnh nhạt trả lời.

"Người ta sẽ thấy quần..."

Nói được nửa câu, Mẫn Doãn Kì liền dừng bước lại, hắn đảo mắt một vòng sân trường, ánh mắt sắt lạnh liếc xung quanh hồi lâu sau mới tiếp tục vác Niên Nhĩ Lạc bước đi.

"Không cần lo đâu, thằng nào nhìn em tôi móc mắt nó liền."

"Anh có nói lý lẽ không vậy hả?"

Niên Nhĩ Lạc ấm ức không chịu, cô muốn cắn lên vai hắn trả thù, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nhát gan không dám làm.



Chờ sau khi gần ra tới cổng trường, Mẫn Doãn Kì mới chuyển từ vác thành ôm, dịu dàng ôm cô vào lòng.

Cô uất ức, đôi mắt ngập nước ai oán nhìn hắn.

Không biết vì sao, Mẫn Doãn Kì đột nhiên mỉm cười, nụ cười ngọt ngào chỉ cho một mình Niên Nhĩ Lạc chiêm ngưỡng.

"Bé ngoan, nghe lời thì anh mới thương, có biết không hả?"

Niên Nhĩ Lạc mở tròn mắt, trái tim hơi lệch nhịp, sắc mặt lại bắt đầu chuyển hồng, vậy mà còn chưa kịp cảm động xong, Mẫn Doãn Kì lại nói tiếp.

"Còn mà không nghe lời thì tôi quăng em xuống đất."

"..."

Trời ơi là trời, ai đó ngăn cô cắn chết Mẫn Doãn Kì đi!

Mẫn Doãn Kì cũng không tiếp tục trêu Niên Nhĩ Lạc nữa, hắn nghiêng người thả cô xuống.

Niên Nhĩ Lạc vừa chạm vào được đất mẹ liền hai ba bước lùi về phía sau, ánh mắt dè chừng nhìn Mẫn Doãn Kì.

"Nói cho anh nghe, anh mà còn dám vác tôi một lần nữa thì..."

Mẫn Doãn Kì hơi nghiêng đầu, nhướng một bên mày đợi Niên Nhĩ Lạc nói tiếp.

Nhưng cô không nói gì cả, cứ thế quay đầu bỏ chạy.

"..."

Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mẫn cũng dừng lại đằng Mẫn Doãn Kì nhìn bóng lưng của Niên Nhĩ Lạc.



Phác Trí Mẫn cười rạng rỡ, vỗ vỗ vai của Mẫn Doãn Kì.

"Anh làm gì mà cô ấy cứ rời khỏi anh là chạy chết chạy sống vậy hả?"

Mẫn Doãn Kì nhún nhún vai, dáng vẻ nhàn nhạt liếc nhìn về phía Phác Trí Mẫn.

"Ai biết."

"Xem ra cô ấy rất sợ anh." Kim Thái Hanh nói vọng lên.

Mẫn Doãn Kì nghe thấy thế liền rũ mắt, hắn khẽ thở dài, bộ dáng vô cùng chán chường.

"Cũng có thể là vậy."

Kim Thái Hanh liếc mắt qua nhìn Phác Trí Mẫn, sau đó nảy ra một ý tưởng.

"Đại ca thử dịu dàng một chút, khắp người tỏa ra nắng xuân ấm áp như Trí Mẫn đi, đảm bảo Nhĩ Lạc bám anh không buông luôn."

Không biết vì sao, sắc mặt của Mẫn Doãn Kì bỗng dưng đen lại, hắn trừng mắt với Phác Trí Mẫn, hơi gằn giọng.

"Ý của cậu là Niên Nhĩ Lạc thích mẫu người như Trí Mẫn và không thích anh á hả?"

"..."

Kim Thái Hanh cứ nghĩ rằng Mẫn Doãn Kì sẽ lập tức nổi điên lên, nhưng sau đó chỉ thấy hắn lần nữa thở dài, rồi kéo Phác Trí Mẫn qua, nói nói gì đó.

Phác Trí Mẫn nghe xong lập tức xanh mặt.

Nhưng cuộc nói chuyện đó là gì thì chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.