Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
"Nhĩ Lạc, lần này anh xem em làm sao bỏ trốn." Niên Nhĩ Lạc ngớ người, trong lòng lại rơi nước mắt càng dữ dội. Má nó đụng ai không đụng mà cứ đụng mặt l*n này hoài thế hả? Cô nhíu mày, sau đó muốn giật tay ra khỏi cậu bạn kia, giận dữ hét lên. "Buông tôi ra!" "Không buông." Cậu bạn kia cũng không vừa, tay vẫn nắm khư khư tay của Niên Nhĩ Lạc. Niên Nhĩ Lạc dù sao cũng là con gái chân yếu tay mềm, vóc dáng nhỏ bé, lại vừa mới hết bệnh sao có thể đấu lại cậu bạn cường tráng này được. "Mả cha nó mày buông tao ra nha!" "Anh không buông!" "Không buông?" Câu này không phải của Niên Nhĩ Lạc. Niên Nhĩ Lạc và cậu bạn quay đầu về phía hành lang bên cạnh, phát hiện Mẫn Doãn Kì đang lạnh lẽo bước qua. Niên Nhĩ Lạc hơi rùng mình, song vẫn cố kéo tay ra khỏi cậu bạn, nhưng vẫn bị cậu ta nắm lại. "Anh là ai?" Cậu bạn nhíu mày, lên tiếng hỏi Mẫn Doãn Kì. Haha, đúng là ma mới! Sắc mặt của Mẫn Doãn Kì càng lạnh, hắn chầm chậm bước qua, giọng nói lạnh nhạt vang lên. "Là ông nội mày, mau buông bà nội mày ra." "Cái..." Cậu bạn còn chưa kịp nói xong đã bị Mẫn Doãn Kì giáng xuống một cú đấm, cậu ta ăn đau liền buông Niên Nhĩ Lạc ra, sau đó lảo đảo ngã xuống. Trong những trường hợp thấy bạn trai mình cùng người khác đánh nhau, nữ nhân sang trọng quý phái sẽ la lên là "Đừng đánh nhau vì em mà." Nhưng Niên Nhĩ Lạc tất nhiên không phải. "Đánh nó đi anh ơi, đánh ch*t m* nó đi anh ơi hú hú!" Và thế cậu bạn đó bị đánh đến cả chảy máu mũi, cho đến khi Phác Trí Mẫn cùng Lương Thy San chạy tới mới có thể can ra được. "Mày mà còn động vào bạn gái tao một lần nữa thì răng cũng đ*o còn nghe chưa?" Tần Hiên lau máu mũi, ánh mắt không phục liếc nhìn Mẫn Doãn Kì, lại nhìn sang Niên Nhĩ Lạc đang đứng cạnh hắn, khàn giọng hỏi. "Em yêu cái thằng bạo lực này à?" Mẫn Doãn Kì lại một lần nữa muốn nhào qua đánh cho Tần Hiên tơi bời hoa lá, nhưng lần này Niên Nhĩ Lạc lại ôm hắn lại. "Được rồi mà Vương gia, chàng đừng động tay với người thiểu năng nữa mà." "..." Mẫn Doãn Kì nghe Niên Nhĩ Lạc nói sau đó mới chịu hòa hoãn một chút, hắn ôm cô vào lòng sau đó mặc kệ Tần Hiên nằm vật vạ ở đó rời đi. Lương Thy San chống nạnh liếc nhìn Tần Hiên, lắc lắc đầu thở dài. "Đúng là ngu ngốc, lại dám động vào bạn gái của Mẫn Doãn Kì. Cậu bạn à, cậu sống không yên ổn được đâu." Tần Hiên lồm chồm bò dậy, cũng không đáp lại Lương Thy San mà quay người rời đi, bộ dáng trông vô cùng thê thảm. [...] Niên Nhĩ Lạc cùng Mẫn Doãn Kì đi lên trên lầu, đi tới lớp của cô thì hắn mới lên tiếng chất vấn. "Thằng hồi nãy quen em à?" Niên Nhĩ Lạc có hơi cứng đờ nhưng vẫn tiếp tục bước đi, nhẹ nhàng nói. "Ừ. Là người yêu cũ." Lần này tới phiên Mẫn Doãn Kì cứng người, hắn hơi cau mày nhìn cô, có chút khẩn trương. "Nó muốn làm gì em?" Niên Nhĩ Lạc cười cười, nâng mắt nhìn Mẫn Doãn Kì, nói. "Làm gì là làm gì chứ? Năm xưa tên khốn đó trêu đùa tình cảm của em đấy." "Nhưng lúc đó trẻ trâu lắm, lớp 8 lớp 9 khùng điên chết đi được." Mẫn Doãn Kì bĩu môi, hắn cúi đầu cụng trán vào má cô, thấp giọng. "Bây giờ em lớp 10 rồi đó, hết trẻ trâu chưa?" "... Hết rồi." Niên Nhĩ Lạc trả lời. Mẫn Doãn Kì mỉm cười hôn lên má Niên Nhĩ Lạc, vòng tay ôm cô vào lớp, vui vẻ nói. "Tốt. Chúng ta không phải là tình yêu khùng điên, nên em quên thằng thiểu năng đó đi cho anh biết chưa hả?" "...Dạ ông nội." Lạng quạng cả buổi vậy mà khi vào lớp vẫn chưa thấy Lạc Kim Bối tới, Mẫn Doãn Kì bắt đầu cảm thấy kì lạ rồi. Xem xét một chút, hắn định lấy di động ra gọi cho em gái, chưa gì Lạc Kim Bối đã gọi tới trước. "Sao chưa..." Mẫn Doãn Kì chỉ vừa mới nói được hai từ thì bên kia đã nhanh nhảu chặn họng hắn. "Anh ơi, em bị đụng xe." Sắc mặt Mẫn Doãn Kì lập tức chuyển hóa, hắn hơi nhíu mày, còn chưa kịp lo lắng bên kia đã nói tiếp. "Em đụng trúng chân mệnh thiên tử của đời em rồi, quá tuyệt."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau