"Niên Nhĩ Lạc, xin cậu đừng làm mình sợ mà." Lương Thy San ôm Niên Nhĩ Lạc vào lòng rồi chạy nhanh xuống nhà sau đó mang cô vào trong xe, bản thân dùng hết tốc độ chạy đến bệnh viện.
Niên Nhĩ Lạc mê man nằm trên băng ca được bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu.
Tình trạng sống dở chết dở.
Lương Thy San ngồi trên ghế ở ngoài chờ đợi, đến bây giờ cô nàng vẫn chưa hết sợ hãi.
Vì cái gì Niên Nhĩ Lạc lại suy nghĩ ngu ngốc như thế chứ?
Tin tức Niên Nhĩ Lạc uống thuốc tự tử rất nhanh đã đến tai của ba Niên, ông đang bận cùng cổ đông trong công ty xem xét về việc hoạt động trở lại, nghe được tin thì lật đật chạy qua, gấp đến mức suýt nữa tông vào người khác.
Niên Nhĩ Lạc ở trong phòng cấp cứu 4 tiếng sau đó mới được đẩy ra, sắc mặt cô trắng bệch nhìn rất đáng thương.
Y tá đẩy Niên Nhĩ Lạc đi vào phòng hồi sức, còn bác sĩ thì đi đến nói chuyện với ba Niên.
"Tháng này con gái của anh vào bệnh viện suốt nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Ba Niên cũng không biết nói sao, chỉ đành gượng cười rồi mới hỏi bác sĩ.
"Nó ổn rồi chứ?"
"Chúng tôi đã tiến hành rửa ruột cho cô bé, rất may mắn rằng cô bé đã đến đây kịp thời. Rất rất may mắn đấy." Vị bác sĩ mỉm cười với ba Niên, sau đó đưa tay lên vỗ vỗ vai ông rồi mới rời đi.
Lương Thy San biết được Niên Nhĩ Lạc đã ổn thì rất vui, nhưng sau đó cô nàng lại vô cùng tức giận.
Dám làm bậy, cậu chết với mình!
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của Lương Thy San mà thôi.
Ban đầu Lương Thy San còn định khi Niên Nhĩ Lạc tỉnh dậy sẽ mắng cô một trận tơi bời, vậy mà lúc cô thật sự tỉnh lại, Lương Thy San không còn dám mắng nữa.
Niên Nhĩ Lạc sau khi tỉnh lại thần trí rối bời, vô hồn đờ đẫn nhìn xung quanh, không nói không rằng, cũng không ăn uống gì hết.
Bác sĩ tâm lý đã đến gặp cô một chuyến, và chẩn đoán cuối cùng của ông chính là...
Niên Nhĩ Lạc đã bị trầm cảm.
Áp lực dồn nén quá lâu, bản thân phải chịu đựng rồi tự ôm hết vào lòng, bị stress quá nặng khiến Niên Nhĩ Lạc bị trầm cảm, mà thêm nữa còn bị rối loạn cảm xúc.
Niên Nhĩ Lạc có thể bất chợt cười, bất chợt khóc hoặc có khi vô cảm, nếu cứ tiếp tục tình trạng thế này cô sẽ trở thành bệnh nhân tâm thần.
Cũng vào ngày hôm đó, mẹ Niên đã quay trở lại, mang theo dáng vẻ hoảng hốt chạy đến bệnh viện. Khi nhìn thấy Niên Nhĩ Lạc bà chỉ biết ôm cô khóc nức nở, liên tục mở miệng xin lỗi cô.
"Mẹ đã không bảo vệ được con, Lạc Lạc mẹ xin lỗi."
Niên Nhĩ Lạc ngẩn ngơ nghiêng đầu nhìn mẹ Niên, cô buồn bã bĩu môi, đưa tay vuốt vuốt mặt mẹ.
"Mẹ đừng khóc, con không sao mà."
Mẹ Niên ngẩng đầu nhìn con gái, bà lau đi nước mắt trên mặt sau đó nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói.
"Mẹ sẽ tìm cho con một bác sĩ tâm lý tốt nhất, và một bác sĩ điều trị cơ thể tốt nhất cho con. Con sẽ khỏe lại sớm thôi."
Niên Nhĩ Lạc nghe thấy như thế thì nhẹ Niên nhàng mỉm cười, cô ôm bà, tựa cằm lên vai bà rồi nhỏ giọng.
"Vâng."
Sau khi mẹ Niên quay về Trịnh gia nói chuyện, cuối cùng bọn họ vẫn không nỡ bỏ rơi con gái, vì thế chấp thuận cả gia đình bọn họ.
Với cương vị là nhà ngoại, họ đương nhiên phải lo cho cháu gái, cho nên rất nhanh đã tìm được hai bác sĩ tốt ở nước ngoài, thiết bị trị liệu cũng để bên đó, còn cử thêm người giám hộ.
"Hãy để cho Niên Nhĩ Lạc ra nước ngoài điều trị, cho đến khi con bé khỏe lại thì rước về." Ông ngoại Trịnh ngồi trên ghế lớn ở đại sảnh nói với mẹ Niên.
"Con cũng sẽ đi cùng con bé." Mẹ Niên nói với ông ngoại Trịnh.
Ông ngoại Trịnh lập tức lắc lắc đầu, nhíu mày với bà.
"Ba có sắp xếp xong rồi, Hạo Thạc sẽ đưa Nhĩ Lạc đi, Samie đã ở bên đó chờ sẵn rồi, con không cần đi theo đâu."
[...]
Theo lịch thì ngày mai Niên Nhĩ Lạc sẽ xuất phát, hiện tại cô đang được chăm sóc tại Trịnh gia.
Mẹ Niên 24/24 đều ở bên cạnh giám sát cô, không để cô rời xa bà dù chỉ một bước.
Niên Nhĩ Lạc biết mẹ cô đang lo lắng bỗng dưng cô lại phát bệnh đột ngột rồi làm ra chuyện điên rồ, cho nên cũng rất ngoan ngoãn.
Người sẽ cùng Niên Nhĩ Lạc xuất phát vào ngày mai là Trịnh Hạo Thạc, con trai của cậu cả.
Trịnh Hạo Thạc lúc bình thường sẽ hay cười đùa, nhưng lúc làm việc lại vô cùng nghiêm túc, chỉ cần anh ấy liếc mắt một cái Niên Nhĩ Lạc cũng thấy sợ.
Và hiện tại, anh ta đang ở trong phòng của cô.
"Cuộc đời còn lắm màu sắc cớ sao Đậu phộng lại chọn cách rời xa thế gian này thế hả?" Trịnh Hạo Thạc ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc đang ở trên giường.
Niên Nhĩ Lạc nhíu mày, khó chịu mở miệng.
"Thứ nhất, ai cho anh kêu tôi là Đậu phộng? Thứ hai, màu sắc đâu không thấy, toàn niềm đau và sự thảm hại."
"Chậc chậc, thế là em không biết nhìn đời rồi." Trịnh Hạo Thạc tặc lưỡi, lắc đầu chán nản nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Nhìn thế nào?"
"Móc hai con mắt ra rồi ném ra ngoài cửa sổ, đời sẽ đưa em thành một kẻ mù lòa tuyệt vọng. Khi đó, em sẽ nhìn bằng trái tim."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]