Chương trước
Chương sau
"Mày... là Mẫn Doãn Kiệt?"

Mẫn Doãn Kiệt cứng đờ cả người, sắc mặt anh ta dần trở nên trắng bệch, cổ họng như bị nghẹn, nâng mắt ngây ngốc nhìn Niên Nhĩ Lạc.

Niên Nhĩ Lạc đợi mãi mà Mẫn Doãn Kiệt vẫn không trả lời liền tức giận gào lên.

"Tao hỏi mày có phải Mẫn Doãn Kiệt hay không?"

"... Em biết anh là Tần Tuấn Kiệt mà? Em đang nói gì thế hả?" Mẫn Doãn Kiệt rất nhanh liền hoàn hồn trả lời Niên Nhĩ Lạc.

Niên Nhĩ Lạc làm sao có thể tin lời của Mẫn Doãn Kiệt, cô nhíu mày tiếp tục đặt ra một đống câu hỏi.

"Thế Nhĩ Lạc trong câu nói của anh là đứa nào? Chia rẽ người yêu của em trai là sao? Anh mau trả lời cho tôi!"

"Là Nhĩ Lạc khác, đâu phải mỗi em tên như thế?" Mẫn Doãn Kiệt nhẹ nhàng trả lời, trong lòng anh ta bắt đầu nhẹ nhõm được đôi chút, cũng bắt đầu thả lỏng cơ thể.

Cô chắc chắn sẽ tin lời anh ta, bởi không thể chỉ vì một câu nói như thế mà phán xét được.

Niên Nhĩ Lạc nghe như thế cũng dần thu lại bộ dáng tức giận, cô thở dốc liếc nhìn Mẫn Doãn Kiệt, suy nghĩ một chút sau đó từ từ bước đến chỗ của anh ta.

"Thế à?"

"Phải. Chính là như thế." Mẫn Doãn Kiệt mỉm cười dịu dàng nhìn Niên Nhĩ Lạc, giọng nói không để lộ một chút sơ hở.

Nhưng Niên Nhĩ Lạc vẫn không tin tưởng lắm, bởi cô nhớ lại việc Mẫn Doãn Kì có từng hỏi cô quen anh trai của hắn hay không? Lại còn bảo cô đấm Tần Tuấn Kiệt nữa, có gì đó rất không đúng.

Cô nghi ngờ người đàn ông trước mặt, nhưng cô không thể nào khẳng định ngay được.

Niên Nhĩ Lạc nhìn chằm chằm Mẫn Doãn Kiệt hồi lâu rồi lắc lắc đầu định bỏ đi.

Ngay lúc này cậu bạn nãy giờ im lặng đứng một bên bỗng dưng lên tiếng, cậu ta nghiêng đầu nhìn Niên Nhĩ Lạc rồi lại hỏi Mẫn Doãn Kiệt, giọng nói có chút lớn.

"Mày khi thế nào tên Tần Tuấn Kiệt thế? Tao nhớ mày là Mẫn Doãn Kiệt kia mà? À con bé này nữa, là nhỏ mày đưa ảnh cho tao coi mà."

Mẫn Doãn Kiệt còn chưa kịp định hình đã thấy Niên Nhĩ Lạc đứng khựng lại, cô chầm chậm quay đầu về phía anh ta, sắc mặt có chút đáng sợ.



"Sao cơ?"

Mẫn Doãn Kiệt đi đến trước mặt Niên Nhĩ Lạc ôm lấy mặt cô, nhỏ giọng thành khẩn.

"Em đừng nghe nó nói bậy..."

"Phải không? Tao nhớ mày tên rõ ràng là Mẫn Doãn Kiệt nha, em trai tên Doãn Kì, em gái tên Kim Bối." Cậu bạn kia vẫn chưa chịu dừng lại mà còn cợt nhả bước tới, từng câu từng chữ làm cho Mẫn Doãn Kiệt chết lặng.

Niên Nhĩ Lạc nâng mắt nhìn Mẫn Doãn Kiệt, đôi mắt dần đỏ lên, cô mở miệng cố kiềm chế cảm xúc.

"Anh ép em trai của mình chia tay với bạn gái của anh ấy, chính là ép Doãn Kì phải không?"

Mẫn Doãn Kiệt lúc này đã không còn đường để chối cãi nữa, chỉ có thể từ từ buông gương mặt của Niên Nhĩ Lạc, run rẩy trả lời.

"Phải..."

"Thế chuyện anh ấy có hôn thê, anh ấy bị đánh, ba anh đến tìm tôi cũng do anh?" Niên Nhĩ Lạc nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sự bình tĩnh của bản thân để hỏi.

Mẫn Doãn Kiệt nhìn gương mặt đang tức giận đến đỏ ửng lên của Niên Nhĩ Lạc, chỉ đành cúi đầu trả lời.

"... Phải."

"Con mẹ nó mày là thằng khốn nạn." Niên Nhĩ Lạc không kiềm chế nổi nữa, cầm đại thứ gì đó ở sau lưng đập thẳng lên đầu của Mẫn Doãn Kiệt.

Không biết ai ác độc mà để chai rượu rỗng ngay cái chỗ đó nữa.

Chai rượu vỡ nát, rượu cùng thứ chất lỏng màu đỏ tanh tưởi kia chảy dài từ trán Mẫn Doãn Kiệt xuống, nhưng dù thế anh ta vẫn đứng yên không cử động.

Niên Nhĩ Lạc tiếp tục vơ đại mấy thứ đánh lên người Mẫn Doãn Kiệt, cào cấu cho cả người anh ta lấm tấm máu, cuối cùng cô thở dốc lùi về sau mấy bước.

"Mày là thứ khốn nạn, không bằng cầm thú!"

"Em đánh đủ rồi phải không?" Mẫn Doãn Kiệt dùng tay lau đi vết máu trên mặt, bình thản hỏi Niên Nhĩ Lạc.

Niên Nhĩ Lạc liếc nhìn Mẫn Doãn Kiệt, đáy mắt chỉ toàn căm hận và phẫn uất.



"Tao có giết mày cũng chưa đủ."

"Em nghe anh nói đã."

"Tao đ*o muốn nghe mày nói."

Mẫn Doãn Kiệt lúc này đã gần như bất lực, anh ta tiến về phía Niên Nhĩ Lạc, giọng nói bắt đầu có chút mất khống chế.

"Sao em lại thích thằng Doãn Kì? Nó tốt bằng anh ư? Nó có dịu dàng như anh không? Nó có ấm áp tử tế bằng anh không? Hay là chỉ suốt ngày đi phá rối?"

"Anh thích em, anh chính là lựa chọn tốt nhất..."

*Chát*

Niên Nhĩ Lạc tát vào mặt Mẫn Doãn Kiệt, cú tát này là dùng toàn bộ sức của cô mà tát khiến cho anh ta có chút ngây người.

"Rác rưởi như mày, cả đời cũng không bằng một sợi tóc của Doãn Kì. Đừng ảo tưởng bản thân nữa, mày mãi mãi chỉ là một người với lớp mặt nạ giả tạo và nhân cách nặng mùi mà thôi."

"Có cho tao cũng không thèm."

Niên Nhĩ Lạc nói xong liền muốn quay người rời đi, vậy mà bị Mẫn Doãn Kiệt túm lại kéo đến trước mặt anh ta.

"Niên Nhĩ Lạc em mau rút lại lời nói đó cho anh."

"Mày điên hả?" Niên Nhĩ Lạc muốn giãy tay ra, nhưng lực của Mẫn Doãn Kiệt quá mạnh, có giãy bao nhiêu cũng không được.

Cô nhìn vào đôi mắt trống rỗng của anh ta, liền biết được anh ta đã phát điên rồi.

Ngay lúc này, bỗng dưng có một lực kéo Niên Nhĩ Lạc qua, cùng lúc đó cậu bạn của Mẫn Doãn Kiệt cũng đi tới đánh vào người anh ta, giúp cô thoát ra khỏi tay anh ta.

"Kim Nam Tuấn mày làm quái gì thế? Mày có phải bạn tao không?" Mẫn Doãn Kiệt đã gần như phát điên rống vào mặt cậu bạn kia, đôi mắt anh ta đỏ au, giọng nói cũng bắt đầu khàn.

Kim Nam Tuấn nhếch môi cười lạnh, cậu ta nắm lấy cổ áo của Mẫn Doãn Kiệt, bĩu môi nói.

"Xin lỗi nhé, cưng bị lừa rồi cưng ơi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.