Khi Lưu Vũ tỉnh dậy cũng là giờ nghỉ trưa, cậu nhận ra có gì không đúng lắm liền quay đầu lại. Cậu ấy vậy mà lại ngủ trên người Hoài Nam?
Hoài Nam thấy cậu đã tỉnh thì nắm tay cậu đứng dậy nói :" Đi ăn thôi."
Lưu Vũ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ bị Hoài Nam kéo một mạch xuống căng tin trường.
Sau khi chọn món xong cả hai tìm chỗ trống rồi ngồi xuống. Khi cậu định đặt đũa bắt đầu ăn thì nghe thấy giọng của bọn đàn em.
" Anh Lưu Vũ, em ngồi đây được không."
Mặc dù cậu chưa đồng ý cơ mà bốn người bọn họ đã tự ý ngồi xuống rồi. Vì đây là bàn sáu người nên cũng vừa đủ chỗ cho bọn họ luôn.
Lưu Vũ thì ngồi đối diện với Hoài Nam còn bản thân ngồi cạnh Hoài An. Hoài An rất tự nhiên gắp hành trong bát cậu bỏ vào bát mình.
Lưu Vũ rất ghét ăn hành và cũng quen như vậy nên không có nói gì, chỉ có Hoài Nam ngồi đối diện tức đến đen mặt lại, giọng nói có phần khó chịu :" Sao lớn rồi mà cậu vẫn không chịu ăn hành vậy."
Hoài An dừng động tác trên tay lại hỏi cậu :" Vần, là sao ạ."
Hoài Nam đắc ý nói :" Tôi là bạn hồi bé của Lưu Vũ, có vấn đề gì không."
Cả nhóm cậu nghe vậy thì ổ lên một tiếng hỏi Hoài Nam đủ điều, riêng chỉ có Hoài An là không vui mà lườm Hoài Nam một cái. Còn kẻ là trung tâm của mọi việc lại đang ăn uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-cung-hoc-ba-vay-ma-lai-yeu-nhau-roi-/3715624/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.