Lưu Vũ nhìn chằm chằm Hoài Nam, giọng cậu không nhanh không chậm cất lên :" May muốn gì."
Không khí tĩnh lặng, chỉ có hai người con trai đang đứng đó. Sắc trời cũng dần chuyển sang màu đen.
Hoài Nam :" Cậu cứ nghe lời tôi là được, đừng cãi lời tôi. Tôi không nói đùa đâu."
Vốn hắn còn tưởng Lưu Vũ sẽ không đồng ý rồi nháo nhào lên nữa, hắn còn lập ra 7749 kịch bản khi cậu không đồng ý nữa.
Lưu Vũ :" Được."
Hoài Nam tuy hơi bất ngờ trước thái độ của cậu nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói :" Ừm, cậu về nghỉ ngơi đi. À nghỉ ngơi cho đến bao giờ khoẻ thì hẵng đi học" Nói xong Hoài Nam liền rời đi.
Lưu Vũ đứng đó nhìn bóng lưng khuất dần của hắn.
Chỉ thế thôi á.
Cậu còn tưởng Hoài Nam sẽ kêu cậu làm mấy cái linh tinh hay đại loại như gì đó...
Mà chắc có lẽ hắn vẫn chưa có hứng đi, Lưu Vũ cũng không quan tâm nữa mà trở lại cô nhi viện.
Lưu Vũ mệt mỏi mà nằm ra giường, giường cứng làm cậu khó chịu mà không ngủ được.
Nếu bình thường nằm lâu một chút liền ngủ thì bây giờ có nằm như nào cũng không ngủ được. Vết thương bị rách không hiểu sao lại ứa máu ra, Lưu Vũ phải vạch áo ra để kiếm tra.
Cả đằng trước và sau lưng đầy dấu vết bầm tím do bị đánh, đáng ra sáng nay cậu không nên đi tắm mới phải.
Tự nhiên đi tắm làm gì không biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-cung-hoc-ba-vay-ma-lai-yeu-nhau-roi-/3714592/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.