Lưu Vũ xấu hổ mà chửi Hoài Nam :" Thả tao xuống thằng chó này."
Ai mà ngờ được khi cậu vừa nói xong Hoài Nam liền đánh mạnh vào mông cậu một cái, Lưu Vũ bị đánh đau mà ngu người luôn.
Phải mất một lúc cậu mới định hình được mà xấu hổ không dám nói gì nữa, sau khi vác cậu về lại phòng Hoài Nam liền lên giọng cảnh cáo :" Cậu còn nháo nữa tôi liền bắt cậu đền tiền."
Lưu Vũ :" Mày nghĩ tao sẽ trả cho mày chắc?"
Hoài Nam :"..." Trường hợp này hắn vẫn chưa nghĩ đến, hắn còn tưởng cậu sẽ vì thể diện mà tìm cách trả cho hắn chứ...
Hoài Nam :" Cậu không trả cũng được, nghỉ ngơi đi." Nói xong hắn liền ra khỏi phòng rồi khoá lại, dù sao bây giờ bọn họ cũng chưa thân tới mức có thể chăm sóc nhau được.
Hắn sẽ tìm cách để cậu có thể thích ứng dần được, cứ chậm mà chắc vậy.
Lần này Lưu Vũ không có nháo nữa, cậu nhìn cánh cửa đóng lại kia nghĩ Hoài Nam bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy nên không thèm so đo với cậu nữa?
Lưu Vũ không quan tâm nữa mà nằm im đó, cậu cảm thấy có chút đói, vốn định đi ngủ cho đỡ đói thì cánh cửa kia lại được mở ra lần nữa.
Hoài Nam đi vào mang theo phần cơm cho Lưu Vũ nói :" Chắc cả ngày nay cậu chưa ăn gì, ăn đi. Tôi có việc phải về nhà nên là cậu cứ nằm đây đi, bao giờ khỏi thì hẵng ra." Thấy cậu không nói gì hắn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-truong-cung-hoc-ba-vay-ma-lai-yeu-nhau-roi-/3714588/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.